Niềm Vui Trắng-Thơ Bùi Mỹ Hồng
12.05.2015
Cuối cùng
tôi đã nói được lời chia tay.
Trái tim nặng
hay đôi chân chợt rã.
Cố cười và nuốt ngược.
Những tháng ngày êm
như mặt hồ đêm trăng.
Những cuồng loạn trong hơi thở gấp
của ngọn nến sắp tàn
Anh là giọt nước
trên đời tôi khô.
“Trong lòng anh
em vẫn mãi là bông cải trắng...”
Ôm giữ lời này
như đang mặc chiếc áo khiêu vũ
giữa những cặp mắt của người điên.
Tôi tự vẽ cho mình
giấc mơ hạnh phúc...
Không phải là nụ cười hạnh phúc.
Tại sao tôi sống như thế?
Tại sao tôi phải sống như thế?
Tại sao tôi lại phải sống như thế?
B.M.H
Có thể bạn quan tâm
Đà Nẵng Đà Nẵng – Tạp bút Văn Công HùngGió từ phía cây me và mái đình – Ký Viên Phúc QuânNgày rỗng – Thơ Đinh Thị Như ThúyKý ức một dòng sông – Thơ Nguyễn Văn Tám Người đàn bà không giấc ngủ - Thơ Đinh Thị Như Thúy Huyền thoại về đình rắn - Đặng Hoàng ThámEm – Thơ Lê Huy HạnhThơ Ngân VịnhLời ru của bà - Trúc ChiBên đời một ánh vàng mây - Trần Trình Lãm