Niềm Vui Trắng-Thơ Bùi Mỹ Hồng
12.05.2015
Cuối cùng
tôi đã nói được lời chia tay.
Trái tim nặng
hay đôi chân chợt rã.
Cố cười và nuốt ngược.
Những tháng ngày êm
như mặt hồ đêm trăng.
Những cuồng loạn trong hơi thở gấp
của ngọn nến sắp tàn
Anh là giọt nước
trên đời tôi khô.
“Trong lòng anh
em vẫn mãi là bông cải trắng...”
Ôm giữ lời này
như đang mặc chiếc áo khiêu vũ
giữa những cặp mắt của người điên.
Tôi tự vẽ cho mình
giấc mơ hạnh phúc...
Không phải là nụ cười hạnh phúc.
Tại sao tôi sống như thế?
Tại sao tôi phải sống như thế?
Tại sao tôi lại phải sống như thế?
B.M.H
Có thể bạn quan tâm
Nhặt nắng - Nguyễn Nho Thùy DươngSân khấu – Thơ Nguyễn Văn TámDấu yêu – Thơ Lê Huy HạnhLời nhắn gửi từ biển – Thơ Bùi Công MinhQuảng bá tác phẩm - Vấn đề của Đại hội lần thứ IX Liên hiệp các Hội Văn học - Nghệ thuật thành phố - Bùi Văn TiếngMưa hồi âm - Nguyễn Thị Anh ĐàoNhững vần thơ rối - Thơ Hà Duy PhươngBên mộ mẹ - Thơ Nguyễn Hoàng SaTrôi - Bùi Mỹ HồngVì sao phía chân trời – Truyện ngắn Đình Quang