Ngụ ngôn một dòng sông – Thơ Nguyễn Nhã Tiên
02.06.2015
Tưởng chừng dòng sông trôi chật hương bòng hương bưởi
tưởng chừng con đường quen, quen tự bao giờ
hình như tôi đã có lần tiền kiếp
đêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Tôi nhặt nhạnh bao vàng phai đánh mất
tóc gió đầy phong kín tiếng trăm năm
cỏ dại hoa hoang ẩn từng gương mặt
ai cũng yêu thương ai cũng mơ hồ
Nghìn năm ạ, dòng sông hiếu sắc
tóc chảy môi cười mắt đẹp suốt đời sông
ùa vào nước chưa một lần cạn bến
tươi tốt phù sa xanh biếc những linh hồn
Tôi tắm gội cho ngày vơi bụi bặm
tôi vẹn nguyên trong suốt một hình hài
chị đã từng
em đã từng
nuôi tôi huyền thoại
một tình yêu chảy thấu chân mây
N.N.T
Có thể bạn quan tâm
Những bông hoa tình yêu - Trần Thúy LànhRồi tan dần rồi sinh sôi - Nguyễn Minh HùngĐà Lạt - Thơ Trần Hữu DũngTóc một sợi bạc – Tiểu QuyênMắt nhà giàn - Quang HoàiAnh đã phát hiện ra em – Thơ Thanh QuếGiữa mùa nắng vàng - Nguyễn Đức SơnVai trò của sông Cổ Cò với thương cảng Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài AnKhung cửa gỗ - Đinh Quỳnh NhưLời cây thùy dương – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương