Ngõ hoa vàng - Thơ Ngân Vịnh
20.05.2015
Em chỉ một lần đi qua
nắng lặng im
buổi chiều chực vỡ
ngun ngút sương và khoảng cách gió
ghép lại trong anh thành bóng thành hình
trong cái ngõ hoa vàng
một mình cô đơn ngồi ngắm
gương mặt em xa thẳm
tóc lùa vào những đám mây
mùa đông lá rơi rơi
con đường dấu chân em bước
như vẫn còn lời ánh mắt
mang tiếng nói một con người
những mái ngói rêu
tháng ngày
tiếng chim sẻ kêu phát sáng
anh nhớ
một lần em đi qua ngõ vắng
chiều còn một vốc trên tay
N.V.
Có thể bạn quan tâm
Đường về nẻo thiền - Truyện ngắn Hoàng Công DanhNghề biển của ngư dân Đà Nẵng qua ca dao, tục ngữ về lao động - Huỳnh Thạch HàHình tượng gà trong văn học dân gian Việt Nam - Huỳnh Thạch HàẢnh cũ - Thơ Vũ DyChiếc phao cứu sinh – Truyện ngắn Trần Thùy Mai Mùa vàng – Thơ Nguyễn Minh HùngPhía cuối chân mây – Thơ Nguyễn Hoàng SaChiều cuối năm viếng mộ con - Thơ Nguyễn Ngọc HạnhHồn biển - Nguyễn Văn TámHạt bụi – Thơ Anh Tuấn