Ngõ hoa vàng - Thơ Ngân Vịnh
20.05.2015
Em chỉ một lần đi qua
nắng lặng im
buổi chiều chực vỡ
ngun ngút sương và khoảng cách gió
ghép lại trong anh thành bóng thành hình
trong cái ngõ hoa vàng
một mình cô đơn ngồi ngắm
gương mặt em xa thẳm
tóc lùa vào những đám mây
mùa đông lá rơi rơi
con đường dấu chân em bước
như vẫn còn lời ánh mắt
mang tiếng nói một con người
những mái ngói rêu
tháng ngày
tiếng chim sẻ kêu phát sáng
anh nhớ
một lần em đi qua ngõ vắng
chiều còn một vốc trên tay
N.V.
Có thể bạn quan tâm
Buổi chiều có thể - Truyện ngắn Nguyễn ĐạtTrở về Màu tím hoa sim (*) - Nguyễn Minh HùngThơ Bùi Mỹ HồngRu cỏ - Thơ Trần Quang QuýGọi em ở cuối thiên đường - Lưu LyNước mắt hình ngọn lửa - Phát DươngTháng 12 năm 79 – Thơ Ngân Vịnh“Làm người tử tế, Dễ không?” – Bùi Văn TiếngHà Nội - buổi chiều yên – Thơ Bùi Công MinhGiọt sương – Thơ Lê Huy Hạnh