Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…
Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
Thu xa xứ - Thơ Bùi Công MinhTruyện đồng thoại Võ Quảng - Triết lý hồn nhiên mà sâu xaNgộ – Truyện ngắn Lê Mai LanTín ngưỡng thờ thần Đất - Đinh Thị TrangNhững giọt nước mắt - Phạm Thị Thảo Nhi Chạm vào xuân – Thơ Thuận Tình Khúc quê - Thơ Nguyễn Nhã TiênVề phía những căn nhà – Thơ Vô BiênMÊNH MANG HÒN KẼM ĐÁ DỪNG - Tùy bút Nguyễn Nhã TiênNhớ Hịch Tướng Sĩ - Lê Anh Dũng