Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…
Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
Biến mất - Đinh Lê VũCô bé xòe diêm-Truyện ngắn của DMITRI BYKOV (Nga)Giấc mơ tôi - Ngân VịnhBảo tàng Chăm và ký ức tuổi thơ tôi – Bùi Văn TiếngGhi ở Cà Mau – Thơ Bùi Công MinhPhotographer - Thơ Đông Phước HồNgười đàn bà mơ-Thơ Đoàn Minh ChâuNhạc sĩ Văn Cao và ca khúc “Dưới ngọn cờ giải phóng” - Nguyễn Văn TámChỉ còn chuyến xe chở hoa về muộn – Thơ Đinh Thị Như ThúyỞ ATM - Truyện ngắn của Quỳnh Ngọc