Gió của đời anh – Thơ Bùi Công Minh
09.08.2016
Cuối cùng không biết nói gì hơn
Anh muốn ví em là gió.
Khi yêu, trái tim anh để ngỏ
Gió mơn man anh những xúc động không cùng.
Có những lúc nghĩ suy phiền muộn
Những cơn gió vỗ về ấm lại lòng anh.
Khi anh ở xa gió bạt ngàn thương nhớ
Thổi qua bao đất rộng sông dài
Gom nỗi cách xa gần lại.
Cuối cùng không nói được gì hơn thế nữa
Anh muốn gọi em là gió của đời anh.
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Bóng một người - Thơ Ngân VịnhPhố vàng - Nguyễn Nho KhiêmHồn biển – Thơ Nguyễn Văn TámXuân muộn - Truyện ngắn của Bùi Thị SơnTản mạn chiều đông - Lê Huy HòaTrốn tìm - Truyện ngắn của Quế HươngKhi con mười tám tuổi – Thơ Mai Hữu PhướcHành trang - Thanh QuếMột chuyến đi Đông Bắc Thái Lan - Bùi Văn TiếngLặng đứng bên cầu – Thơ của Nguyễn Văn Tuấn