Chút nồng nàn đã cạn - Thơ Ngân Vịnh
29.09.2015
Chút nồng nàn đã cạn khô
nắng rơi nẻo nắng, sương mờ nẻo sương
lẻ loi bông cỏ ven đường
ngón tay sợi khói còn vương vất chiều
Sau lưng bỏ lại túp lều
đưa chân theo ngọn gió phiêu diêu ngày
nhặt tìm những mảnh men say
gói vào đuôi mắt đầu mày trả em
Nỗi buồn không ngọn lửa nhen
màn đêm chốt cửa cài then chân trời
mình anh hết đứng lại ngồi
nhổ ba cọng cỏ cột đôi dép mòn
N.V
Có thể bạn quan tâm
Phiêu diêu Đêm thần thoại – Thơ Nguyễn Ngọc HàSự biến đổi của luật tục người Katu - Đỗ Thanh TânĐường chân trời – Truyện Hạnh Vũ Lục bình - Đinh Lê VũTôi - Người Đà Nẵng - Thơ Nguyễn Văn TámEm - Lê Huy HạnhThiên thần nhỏ áo xanh - Truyện ngắn Trần Đức TiếnTản mạn về sông – Tùy bút Nguyễn Văn Tám Gió của đời anh – Thơ Bùi Công MinhMẹ tôi đang gieo thóc – Thơ Thanh Quế