Xé bão – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
16.02.2017
Du ca chiều nay mưa bay trên đỉnh đồi
Hai con dốc
Một đứng
Một nghiêng
Bàn chân thiêm thiếp ngủ
Màu nắng nhạt hơn môi
Biển chiều cong rướn
Những trảng cát ban ơn
Xô lệch những con thuyền neo cạn
Lô nhô thư mục cuộc đời
Gam trầm nào thả trôi bóng mây
Chiều cỏ mật
Triền dốc ấy
Nghiêng đêm?
Bão đổ dốc vẽ lưỡi biển ngang chân mày
Sóng ngủ không chiêm bao đổi màu đỏ thẳm
Xé bão
Không có con thuyền nào du mục biển khơi…
Em hát du ca cuối ghềnh mưa nặng hạt
Một đứng
Một nghiêng
Sợi tóc bay thành tia chớp
Nhập nhoạng hồi sinh…
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Nghị quyết số 43-NQ/TW nhìn từ góc độ văn học nghệ thuật - Bùi Văn TiếngTrở về - Thơ Bùi Công MinhCon nít cũng biết buồn chứ bộ! - Mai Quốc ĐạtKéo co với mùa xuân - Nguyễn Kim Huy Ảo ảnh – Thơ Nguyễn Văn Tám Đưa người – Thơ Ngân VịnhVăn chương Pháp với người Đà Nẵng – Bùi Văn TiếngMón bánh xèo của mẹ - Trần Nguyên HạnhVề thăm nội - Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương Tín ngưỡng thờ Bà Đại Càn của ngư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch Hà