Vô tình - Phượng Hoàng
09.05.2017
Sông đời vô tình chảy
Lẫn gió cũng vô tình
Đẩy sóng dậy từng cơn
Xô thuyền buông neo bến
Có phải chăng định mệnh
Hay chỉ sự tình cờ
Vô tình của bão dông
Cuốn thuyền đơn trôi dạt
Dẫu cho rằng nghiệt ngã
Nhưng cũng chỉ vô tình
Cho mình được gặp nhau
Rồi vô tình thương nhớ
Bởi vô tình lãng đãng
Em đánh mất trái tim
Rơi vào lồng ngực anh
Vô tình nằm im đấy
Trong bâng quơ chợt hỏi
Sao có chuyện vô tình
Nghe buồng ngực em rung
Mà tim anh gõ nhịp...?
P.H
Bài viết khác cùng số
Phê bình sinh tháiPhan Ngọc - một tấm gương nghiêm túc và tận tụy trong sáng tạo âm nhạc - Trần Ái NghĩaNgủ ở ngoài trời - Cassie Gonzales Con nai nhỏ trên đoạn đường gian nan (*) - Trần Trung SángKhóc... - Xuân ĐàiGió xanh - Phạm Duy NghĩaDốc núi cao cao... - Y NguyênRa sông nghe gió - Trần Huy Minh PhươngĐò Ngang sông Hàn trong tôi một thời áo trắng - Nguyễn Văn HọcBiển - Huỳnh Trương PhátThơ Xuân CừKhí hậu dần biến đổi - Lê HàoThơ Vạn LộcVô tình - Phượng HoàngSự kỳ diệu - Tăng Tấn TàiRơi - Nguyễn Hoàng ThọKhất nợ dòng sông Giấc mơ trôi - Nguyễn Ngọc HạnhKhoảng lặng giêng hai - Trương Công MùiLũ chim sẻ - Ngân VịnhĐến làng sen viếng Bác - Hồ Ngọc DiệpBác Hồ - Nguyễn Ngọc PhúHình tượng bà Hoàng Thị Loan - thân mẫu Chủ tịch Hồ Chí Minh trong tiểu thuyết Khúc hát những dòng sông của Nguyễn Thế Quang - Nguyễn Văn HùngCuộc sống mưu sinh trên sông biển trong dân ca xứ Quảng từ góc nhìn phê bình sinh thái - Trần Thị Ánh Nguyệt, Lê Văn ThắngThi pháp sinh thái của Lý Khắc Uy qua tiểu thuyết Hổ Trung Quốc - Nguyễn Thị Tịnh ThyNhà văn Võ Quảng cây bút xuất sắc về văn học thiếu nhi - Thanh QuếVẽ hoa và xem tranh hoa như thế nào? - Trần Thùy LinhTrầm tích Cu Đê - Vũ HùngTổng quan về việc đặt tên đường phố ở Tourane/Đà Nẵng từ năm 1902 đến năm 1996 - Bùi Văn Tiếng