Tiếng chuông trôi trên sông – Truyện ngắn Vũ Hồng
Sao ông không gọi cửa, Kim?”.
“Định hù bà chơi!”.
Nàng nở nụ cười móm mém khi kéo cánh cửa rào tre. Nắng chiều tháng Năm vàng rộm phủ lên căn nhà lá nhỏ và những đám hoa dại trước sân. Từ phía sông Hàm Luông, vẳng tiếng sóng vỗ bờ róc rách.
Lê đôi chân mỏi nhừ vì lội bộ đường xa, tôi bước vào nhà nàng. Nàng đi phía trước, bé nhỏ trong lớp áo nâu sồng, dáng vẻ nhẫn nhục và cam chịu.
Nàng bảo tôi ngồi nghỉ
nơi chiếc giường cau để ra vườn hái bù ngót về nấu canh - món ăn ưa thích của
tôi từ thuở xa xưa. Tôi cảm động ứa nước mắt. Thì ra, mãi mãi nàng chẳng bao
giờ quên tôi.
"Tôi cùng đi với bà”.
"Thôi” - Nàng với tay lấy cái rổ nơi vách - "Mới từ Sài
Gòn về, ông hãy nghỉ cho khỏe”.
Nói vậy nhưng nàng cũng không ngăn cản khi tôi cất bước
theo. Không gian buổi hoàng hôn nơi miền quê thật êm đềm với những làn gió nồm
và tiếng chim non ríu rít.
Dù nét già nua đã hằn
sâu lên dáng vẻ, nhưng mãi mãi trong tiềm thức, nàng vẫn là cô thôn nữ của lòng
tôi độ bốn mươi năm về trước. Cô thôn nữ có cái nhăn mũi rất dễ thương mỗi khi
giận dỗi ai điều gì đã làm xiêu lòng biết bao trai làng.
"Vẫn vậy chứ?” - Tôi hỏi.
"Ờ. Còn ông?”.
"Khỏe như trâu. Chồng bà có trở về đây thăm bà lần nào
không?”.
Nàng thở dài:
"Không. Có lẽ như thế tốt hơn. Số tôi suốt đời phải cô
đơn. Ông không nhớ hồi đó mình ưa chơi bói bài sao?”.
"Tin chuyện gì đâu không. Tôi bảo bà lên sống với tôi ở
Sài Gòn cho có bạn mà cứ lắc đầu hoài. Ở đây lỡ bà có ngã bệnh thì ai lo? Tôi
đòi về đây sống bà cũng không chịu”.
"Mình lớn tuổi hết rồi”.
Không gian rơi vào khoảnh khắc lặng im. Hai bóng già âm
thầm đi bên nhau, vòng vèo theo những luống bù ngót gần chân đồng. Điều đó gần
như là quy ước ngầm giữa chúng tôi. Gặp nhau chỉ để nói vài câu vu vơ, thế
thôi, nhưng tôi biết tâm hồn mình vĩnh viễn không bao giờ đánh mất hình bóng
nàng. Chỉ tại chiến tranh đã đẩy tôi cách xa nàng đằng đẵng ba mươi năm…
Giọng con vạc sành kêu khắc khoải nơi vách lá khi chúng tôi
trở vào nhà. Nàng lúi húi nhóm lửa, còn tôi thì phụ lặt rau. Ánh sáng nhập
nhoạng soi rõ những nét hằn sâu trên mặt nàng. Nghe mùi khói bếp, tôi chợt thấy
lòng mình ấm lại và hạnh phúc hơn bao giờ hết...
"Bà theo đạo hồi nào vậy ta?”.
"Đâu có theo. Tại thích bộ đồ này thì mặc. Hình như nó
cũng giúp tôi xua đi những day dứt của lương tâm. Ông còn ở trong lính không?”.
"Hưu rồi. Bạn bè chiến đấu cũ giờ chỉ còn vài người. Được
cấp một căn hộ nhỏ ở Thanh Đa, một thân một mình thui thủi. Buồn lắm nhưng cũng
quen. Tôi đếm từng ngày, từng tháng để mong đến ngày về gặp bà”.
Nàng nói lảng sang chuyện khác mỗi khi tôi bóng gió thốt
lên ý đó:
"Ông về hưu với cấp bậc gì vậy?”.
"Đại tá già”.
"Hồi mới tiếp quản ông là gì ta?”.
"Thiếu tá”.
"Lúc đó ông dữ dằn chứ đâu hiền từ được như bây giờ. Ông
khiến tôi phải khiếp vía chứ đừng nói chi đến một sĩ quan ngụy như ông Tân”.
Tôi cười giả lả:
"Tại chồng bà nhát chứ có ai giết chóc gì ai đâu”.
Nàng nheo mắt nhìn tôi:
"Ông không còn nhớ khi đó ông nói gì à?”.
"Sao?”.
"Ông nói là nếu không nhớ lời Bác Hồ dạy thì ông đã bắn
ông ấy vì cái tội cướp vợ người ta”.
Câu nói của nàng khiến tôi sượng sùng. Quả thật, khi dò
tìm ra được nhà nàng hồi năm bảy nhăm, tôi đã thốt nên lời đó mà không biết vì
sao. Đến khi bước ra đường, tôi và hai người lính cận vệ đã ôm bụng cười bò
trong cái nhìn ngơ ngác của dân Sài Gòn đang cầm cờ và biểu ngữ chào đón đoàn
quân giải phóng.
Từ nhỏ đến lớn, tính tôi vốn hay đùa, không cách chi bỏ
được. Còn nhớ có lần, lúc tôi là sĩ quan chỉ huy tiểu đoàn được gọi lên Cứ họp.
Đến giờ cơm trưa, đang ăn bỗng dưng tôi bỏ đũa đứng dậy và nghiêm trang quay
mặt ra cửa khiến ai nấy đều nhìn nhau ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôi vẫy vẫy tay:
"Bạn hiền đi rửa chân cho sạch rồi vào dùng cơm luôn
thể!”.
Tất cả dồn mắt theo. Họ chẳng thấy bóng dáng một người nào
ngoài con chó mực của bộ phận hậu cần đang ngồi chồm hỗm gần đó. Hiểu ý đùa của
tôi, các sĩ quan đều cười sặc sụa khiến con chó hoảng sợ, cong đuôi bỏ chạy.
Rủi cho tôi, vị chính ủy sư đoàn vốn không thích đùa. Ông ta sạm mặt lại và hầm
hầm bỏ đi. Lúc này tôi mới để ý thấy chân ông ta còn lấm lem bùn đất. Tôi đành
nửa cười nửa mếu. Cho nên, tham gia cách mạng từ những ngày kháng chiến chống
Pháp đến khi giải phóng miền Nam, tôi cứ hết lên thiếu tá rồi lại xuống đại úy
vì những trò đùa vô tình như vậy.
Leo lên võng, nằm đưa tòn ten, tôi mỉm cười một mình khi
nhớ lại chuyện cũ khôi hài ấy. Bên bếp lửa này, trong gian nhà ấm cúng này, có
nàng và tuổi già dần đến, hầu như tất cả những chuyện ngày xưa tôi lấy làm buồn
phiền giờ trở nên giản đơn hết thảy. Cuộc đời như một vòng xoay chong chóng, có
làm gì chăng nữa thì cũng đến ngày chong chóng không còn đủ sức quay. Cũng như
tôi, từng xông pha biết bao nhiêu chiến trận, uy dũng là thế, rồi cũng đến lúc
không biết có còn kịp chọn cho mình một vuông đất nhỏ để nằm nghỉ hay không?
"Ông nghĩ gì mà tủm tỉm cười hoài vậy, Kim?” - Nàng đặt
mâm cơm nơi chiếc bàn nhỏ - "Ông ăn đi!”.
Mùi canh bù ngót nấu với tép xộc vào mũi khiến bụng tôi
như có kiến bò. Nàng về làm vợ tôi trước chiến thắng Điện Biên Phủ chừng vài
tháng, vậy mà chỉ ít ngày sau, nàng đã đoán được khẩu vị của tôi. Đến khi tập
kết ra Bắc, tôi xuống tàu và đi biền biệt, bỏ lại nàng nơi miền quê nghèo với
nước mắt lưng tròng và chén canh bù ngót mặn nồng.
"Bà ăn luôn thể!”.
"Nhìn ông ăn là tôi no rồi. Vả lại hồi đó tới giờ tôi có
ngồi ăn chung với ai đâu. Riết rồi quen. Cha con ông Tân cứ thắc mắc với tôi
chuyện đó hoài”.
"Thì hồi còn là vợ tôi, bà cũng có chịu ngồi cùng mâm với
tôi đâu. Lúc ấy, bà con hàng xóm nhìn vào cứ phê phán tôi đã làm cách mạng mà
đầu óc nặng phong kiến, phân biệt giai cấp ngay cả với vợ con” - Chợt nhớ ra,
tôi hỏi. "Đứa con gái của bà giờ sống ở đâu?”.
"Nó theo chồng sang Pháp. Nó biết tôi còn hận cha nó nên
có viết thư về khuyên tôi sang sống chung với gia đình nó. Già rồi, làm sao mà
tôi an lòng nhắm mắt ở xứ người được”.
Lời nói trôi xuôi của nàng khiến tôi thừ người ra nghĩ
ngợi. Mấy năm gần đây, lòng tôi luôn day dứt tự hỏi có phải vì sự hiện diện của
tôi mà hạnh phúc gia đình nàng tan vỡ hay không? Hồi những ngày đầu tiếp quản,
còn say sưa trong chiến thắng, tôi không nghĩ đến hậu quả nên thường xuyên lui
tới nhà nàng. Chồng nàng tuy có phần uất ức nhưng vẫn phải niềm nở tiếp tôi,
bởi lẽ ông ta đứng vào hàng ngũ những người bại trận vô điều kiện. Nhưng rồi
tôi tự an ủi rằng, chẳng qua tất cả là do lỗi lầm của ông ta. Ông ta đã cố tình
cưới vợ có chồng đi tập kết để được lãnh thưởng. Điều đó do chính nàng phát
giác khi hai người có với nhau một đứa con. Nàng ngầm oán hận chồng nhưng không
nói gì suốt cả thời gian dài sau đó.
Ra trại cải tạo, chồng nàng được bảo lãnh sang Mỹ. Nàng cự
tuyệt không đi theo. Tôi đề nghị nàng nối lại nghĩa xưa nhưng nàng từ chối.
Nàng thề sống cô độc cho đến cuối đời ven bờ Hàm Luông này. Rốt cuộc, tôi cũng
phải đầu hàng trước quyết định lạ lùng của nàng. Và hàng năm, đến những ngày
đầu tháng Năm, tôi mới được phép trở về gặp nàng theo định ước nàng đặt ra cho
riêng tôi.
"Cơm không ngon hay sao mà ông cứ chống đũa trầm ngâm vậy?”
- Nàng cất giọng khàn khàn - "Mắt mũi yếu quá nên tôi nấu nướng chậm chạp,
không biết bụi tro có bay vào đồ ăn không?”.
"Không đâu. Bà nấu nướng còn khéo tay không thua gì bốn
mươi năm trước” - Nhìn thẳng vào mắt nàng, tôi nói - "Hưu rồi, mai mốt tôi về
đây sống cùng bà nghe. Ăn quán ngủ đình ở Sài Gòn tôi cũng hơi oải. Tụi mình
già rồi, đâu còn câu nệ chi ba cái chuyện cỏn con vừa qua. Mỗi khi trái gió trở
trời, mình hủ hỉ với nhau cho có bạn”.
Nàng lặng im không đáp. Và sự lặng im ấy, tôi biết là nàng
vẫn không ưng thuận. Từ lúc quen nhau đến giờ, nàng mãi mãi là một vì sao huyền
bí đối với tôi. Nàng đang nghĩ gì trong đầu, ít khi nào tôi đoán đúng được. Rõ
ràng nàng vẫn còn yêu tôi, nhưng bên cạnh đó nàng một mực không chịu chắp nối
cùng tôi trừ những ngày bên nhau quá ư ngắn ngủi
Nàng đánh trống lảng:
"Hồi đó kêu ông kiếm đứa con nuôi để đỡ đần hôm sớm, sao
ông không chịu?”
"Mãi mãi tôi chỉ có bà trong đời. Nếu muốn có con thì hồi
coi bò ở cao nguyên Mộc Châu, tôi đã có vợ ngoài Bắc rồi. Tôi không thể quên bà
được”.
"Định tán tỉnh tôi đó à?”.
"Ủa, câu này hồi đó bà hỏi tôi rồi mà?”.
"Tại ông chứng nào tật nấy. Lẽ ra ông không nên ở bên quân
sự mà phải ở bên tuyên huấn thì đúng hơn”.
Nàng pha trò. Chúng tôi cùng cười. Nụ cười héo hắt của kỷ
niệm đau buồn, của cảnh chồng Bắc, vợ Nam và tuổi già gặp lại. Nàng kém
tôi năm tuổi. Sáu mươi mốt tuổi, nàng đã vượt qua ngưỡng cửa một đời người và
tuổi xuân của con người không bao giờ trở lại. Tôi cũng vậy. Dù có cố níu kéo
dĩ vãng, chúng tôi vẫn không thể nào tìm được niềm vui trọn vẹn bên nhau.
Đêm châu thổ về khuya càng lúc càng huyền hoặc với tiếng
côn trùng rả rích và tiếng chuông chùa đâu đó từ xa vẳng lại. Mùi nhang trầm
tỏa ra từ bàn thờ giữa nhà phảng phất khiến tôi nhớ về tuổi thơ của mình trôi qua
trong xứ đạo Cây Da. Dù có mang quân phục cứng nhắc, tôi vẫn luôn là tôi, trong
tâm tưởng. Đó là tuổi thơ lãng mạn và tình yêu của nàng. Sự nghiệp của tôi và
tâm hồn tôi nhìn có vẻ là hai thái cực đối lập nhưng vẫn luôn là một. Và có lẽ,
người dìu tôi từ cõi chết trở về, không ai khác, chính là hình bóng nàng.
Vào năm 1967, trên đường trở vào Nam dọc theo dãy Trường Sơn, một
cơn sốt rét ác tính đã quất sụm tôi và tôi cầm chắc mình không thể nào vượt
khỏi bàn tay thần chết. Không muốn làm giảm nhịp độ hành quân, tôi quyết đòi ở
lại dù biết rằng cánh võng giữa rừng già có thể sẽ là nấm mồ mình.
Nhìn đoàn quân xa dần trong buổi hoàng hôn, một người hay
đùa như tôi cũng phải thấy chạnh lòng. Sau đó, cơn sốt rét lại kéo đến hành hạ
thân xác. Trong lúc mê sảng, hình ảnh nàng hiện về lẫn lộn giữa hư và thực.
Nàng đứng đó, bên bãi biển, ánh mắt nhìn tôi nửa như oán hờn, nửa trách móc.
Ngày chia ly, những tưởng chỉ hẹn hai năm sẽ trở về, thế mà giờ đây đã hơn mười
năm rồi, chẳng lẽ từ miền Bắc xa xôi, lặn lội vào Nam sum vầy cùng nàng, tôi
lại đành bỏ mặc, xuôi tay nhắm mắt hay sao?
Tôi vùng dậy và lao đi, không còn biết phương hướng. Cho
đến khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm bên mép nước của một dòng suối. Xung
quanh lố nhố những gã thợ săn người dân tộc. Họ khiêng tôi về bản. Được hai
tháng, sức khỏe tôi bình phục trở lại. Tôi tặng họ một con dao xếp mà một thằng
bạn ở Hải Phòng đưa cho lúc ra đi. Sau này tôi được biết vùng đó có nhiều buôn
của người Ê-đê sinh sống.
Tôi nằm đó, suy nghĩ mông lung trong khi nàng dọn dẹp chén
dĩa. Dáng vẻ nhẫn nhục, cam chịu và bình thản nơi nàng đã khơi gợi trong tôi
nỗi chua xót vô bờ bến. Có chồng đi tập kết, tôi hiểu rõ sự hy sinh của nàng
như thế nào để mong còn có ngày gặp lại dù rằng nàng phải cắn răng chịu tiếng
phản bội khi lấy chồng khác. Chẳng lẽ đó cũng là một cách thử thách tình yêu
nơi trần thế của ông trời sao?
"Tôi pha cho ông bình trà nhé, Kim?”.
"Khuya rồi uống vào khó ngủ” - Tôi chỉ tay xuống chiếc ghế
đẩu - "Bà ngồi đây nói chuyện chơi là tôi vui rồi. Sao bà không ăn trầu, kỳ vậy
ta?”.
Nàng vỗ vào vai tôi và cười:
"Cái ông này tánh tình lúc nào cũng kỳ cục. Hay để tôi vấn
cho ông một điếu thuốc. Tôi thích nhìn ông hút thuốc”.
Nàng vấn và đưa cho tôi một điếu sâu kèn, giống y như ngày
xưa, lúc tôi trốn dưới hầm mỗi khi có trận càn của giặc. Thường thì mỗi lần
nhận điếu thuốc từ tay nàng, tôi cứ cầm ngắm nghía mà không hút, sợ mùi khói
dẫn giặc đến nơi ẩn nấp. Ngày xuống tàu, hành trang tôi mang theo gồm hai hộp
thiếc nhỏ đựng những điếu thuốc còn vương vấn hơi hướm của nàng. Nhưng rồi tôi
đã ân hận vì rốt cuộc không bảo vệ được chúng trong một đợt bom oanh tạc.
Hơn bốn mươi năm qua, điếu thuốc nàng vấn giờ vẫn khéo léo
như cô Tấm têm trầu mà hoàng tử cách mặt đã lâu vẫn nhận ra được. Nàng ưa vấn
giấy ngược. Hồi đó tôi hay phàn nàn vì không quen tay cầm nên thường làm đổ sợi
thuốc. Nhưng rồi tự bao giờ chẳng biết, tôi bị nhiễm luôn kiểu vấn ấy đến nỗi
mấy tay miền Nam
sống chung trên đất Bắc cứ chọc tôi là đồ đẻ ngược. Và lúc ấy, tôi luôn có câu
đáp lại: "Khi về hưu tao sẽ có thêm nghề vuốt cổ những người mắc xương cá”.
"Sao ông không mồi lửa mà cầm hoài vậy?”.
"Đố bà biết!”.
Nàng lắc đầu:
"Ông thì trời ơi đất hỡi, đoán làm gì cho mệt”.
"Để về Sài Gòn hút và nhớ...”
"Mấy chữ nhớ thương đó năm nào ông cũng nói”.
"Thì bà nói mấy chữ đó cho tôi nghe lại cái coi!”.
"Lời nói ra sợ sẽ đánh mất đi mọi điều...”.
"Ái chà, Đại tá hôm nay đụng phải triết gia. Lời nói tạo
ra súng đạn chứ súng đạn không thể tạo ra lời nói. Tôi về phe súng đạn nên chịu
thưa bà”.
"Nói bậy nói bạ người ta sẽ gởi giấy cảnh cáo giống như vụ
mời con mực ăn cơm cho coi. Hôm rồi gởi cho ông bộ đồ, ông mặc có vừa không?
Tôi chỉ nhắm chừng mà may”.
"Vừa khít. Xin tiết lộ với bà một điều”.
Nàng giả vờ làm mặt ngơ ngác:
"Con rơi của ông tìm à?”.
"Giỡn!”.
"Thế cái gì?”.
"Hồi mới cưới bà, tôi vừa với lỗ dây nịt nào thì bây giờ
tôi vẫn vừa với lỗ dây nịt đó, không mập, không ốm, chỉ có đen và hơi bộn
tuổi”.
Nàng bật cười nhưng tôi kịp nhận thấy mắt nàng đỏ hoe. Tôi
giả vờ quay mặt đi nơi khác để cố ngăn chặn cái mà người già hay gọi là trò trẻ
con, đó là lau nước mắt cho nàng. Đến bây giờ, tôi mới nghiệm ra rằng, tình yêu
không bao giờ có tuổi. Nó có tuổi hay không chỉ là những định lý của người đời
mà những người đó, có lẽ không hề biết tình yêu là gì trên trái đất này.
"Tím à!”.
"Chi ông?”.
"Có mấy cái mương quanh nhà. Nếu bà có đi hái rau hay lượm
củi thì chịu khó vòng qua đầu bờ. Bà đừng nên đi cầu, té không ai thấy!”.
"Ông khéo lo. Ông nên coi chừng cái thân ông khi đi lên
cầu thang chung cư. Ở đây ngày ngày có con bé Hoa ở ruộng vào hú hí với tôi
rồi”.
"Thì nói vậy mà”.
Nàng nhìn tôi với vẻ
dò hỏi:
"Lần này ông bị sao vậy? Hay là mấy vết thương trở
chứng?”.
"Ba cái vết thương đó còn lâu mới quật nổi tôi. Tối nào
tôi cũng cầu xin ông trời cho tôi sống bớt đi năm mười tuổi”.
"Ông khùng quá đi!”.
"Thật. Hồi thanh niên tôi vẫn thường nói với bà là gì. Số
tôi sống đến 125 tuổi nhưng bây giờ tôi chỉ muốn sống đến 115 thôi. Sống dai
quá cũng kỳ”.
Có tiếng chó sủa ran ngoài đường và tiếng chân rầm rập của
một tốp người đi qua. Tôi trở mình, cảm thấy thân thể rã rời vì cả ngày ngồi
trên xe ca. Từ Sài Gòn về Bến Tre thật phiền toái, nhất là sự chờ đợi phà. Ngày
trước thì ít khi như vậy, nếu cần, tôi và đồng đội chỉ ùm xuống và lội vù qua sông.
Tôi nhờ nàng bóp dùm bả vai. Những ngón tay gầy guộc của
nàng mơn trớn trên da thịt khiến tôi có cảm giác như mình đang trôi bềnh bồng
giữa đám mây êm đềm và trong sạch, không chút bợn nhơ. Gần một đời đi tìm hạnh
phúc, giờ đây tôi mới thấm thía rằng hạnh phúc của con người là được sống trong
những phút giây như thế này. Tôi cứ tưởng nó ở đâu xa và mãi đi tìm...
"Ông có còn giận tôi không?”.
"Giận cái gì?”.
Tôi nghe có tiếng nấc nhỏ từ phía nàng:
"Chuyện tôi không giữ được đứa con của ông”.
"Tại tụi nó đánh bà chứ có phải tại bà đâu. Tôi mà biết
đứa nào tra tấn bà đến nỗi xảy thai là tôi bắn liền. Đứa nhỏ nếu còn sống giờ
cũng bộn tuổi rồi nhỉ?”.
"Thì bốn mươi, bốn mấy chứ ít ỏi gì. Tôi với ông dám có
cháu cố rồi. Nghĩ lại, mình mà làm ông làm bà chắc ngộ lắm!”.
"Ờ, ngộ!”.
Tôi buồn rầu khi nhớ lại sức khỏe đang ngày càng như ngọn
đèn dầu leo lét trước gió. Không biết rồi mai này tôi còn trở về bên nàng được
bao lần nữa. Ánh mắt của vị bác sĩ mới khám bệnh cho tôi gần đây nhất, tôi đã
đoán được muốn nói gì. Tất cả rồi sẽ qua đi, dù là một người thường hay anh
hùng cũng thế, chỉ còn tình yêu ở lại. Tình yêu của nàng mà tôi đã cưu mang và
nâng niu suốt cuộc chiến tranh. Nó như tiếng chuông lòng dẫn tôi vào cõi thiên
thai rồi dẫn đi xa mãi, như dòng sông bao la có đi đâu rồi cũng trở về biển cả.
Tiếng con bìm bịp kêu nước lớn giữa đêm thanh vắng thật
buồn. Mùa hè tối nay trôi qua miền châu thổ lại thiếu đi những giọt mưa rì rào
trên mái lá. Ngày xưa, tôi đến với nàng từ những cơn mưa miền quê, thuở hai đứa
chiều chiều đi cắt cỏ ven sông. Đó là những cơn mưa ấm. Nàng từng nói rằng nàng
yêu mưa, yêu những giọt thủy tinh rơi vỡ trong buổi hoàng hôn. Rồi lúc xa nhau,
ngồi nhìn mưa rơi trên cao nguyên Mộc Châu, tôi cố tìm hình bóng nàng trong
những giọt thủy tinh mỏng manh ấy.
"Xung quanh vết thương của ông sao nó cứ đỏ bầm lên?” -
Nàng sờ nhẹ vào vùng hông trái của tôi - "Vết này bị ở trận nào vậy?”.
"Phước Long” - Tôi đùa - "Nó đỏ lên vì mắc cỡ khi tay bà
đụng phải”.
Nàng xô nhẹ tôi ra:
"Kiểu ăn nói của ông mà không có vợ khi còn ở miền Bắc thì
tôi chẳng bao giờ tin đâu”.
"Thì ba bà, ba mươi ba con, tin chưa?”.
"Chưa biết chừng”.
"Ờ, còn chuyện này mà lần nào gặp, tôi đều quên hỏi bà,
nốt ruồi của bà có còn ở chỗ cũ không?”.
Nàng đấm vào lưng tôi. Chúng tôi cùng cười. Niềm vui riêng
tư tuổi già giống y như trẻ nít. Và chu kỳ của tạo hóa cứ vần xoay trên số mệnh
mỗi con người.
*
* *
Cách đây chừng sáu tháng, một người đàn ông gầy còm trong
bộ quần áo nâu giản dị đến tòa soạn ngay phiên trực của tôi. Tôi không biết ông
ta là ai. Ông ta đưa một xấp giấy học trò độ chừng mười mấy trang và nhờ tôi
đọc, nếu được thì cho đăng. Ông ta còn nói thêm rằng tôi muốn cắt bỏ đoạn nào
tùy ý vì tính ông vốn thích đùa. Bận có hẹn với bạn bè làm một độ nhậu tại Tân
Bình nên tôi không có thì giờ trò chuyện. Ông ra về và tôi liền để bản thảo của
ông ta vào hộc tủ. Sau đó, gần như tôi đã quên bẵng nó đi.
Sáng nay đến cơ quan, tôi giở tờ nhật báo mới thấy đăng
vài dòng cáo phó và ảnh của một người. Tôi bàng hoàng nhận ra người ấy không ai
khác – chính là người đàn ông đã giao xấp bản thảo dạo nọ. Tên tuổi của ông ta
tôi đã biết từ lâu với tất cả lòng ngưỡng mộ thành kính.
Buồn bã, tôi chui vào quán cà phê và đọc lại câu chuyện
của vị đại tá nổi tiếng kia. Chuyện sâu kín và đau khổ của cả một đời người chỉ
vỏn vẹn ít trang giấy viết tay với nét chữ run run. Tôi nhìn lên tờ lịch. Bây
giờ là trung tuần tháng Tư. Thế là lần hẹn vào đầu tháng Năm năm nay với người
tình già của vị đại tá đã vĩnh viễn chôn sâu trong lòng đất lạnh.
Trong dòng suy tưởng vu vơ, bên tai tôi mơ hồ nghe tiếng
chuông ngân như tiếng gọi của linh hồn ai đó đang trôi trên những dòng sông
miền châu thổ để tìm về một hình bóng xa xưa.
Có một tốp người bước vào quán. Họ đang ồn ào tranh cãi
với nhau về sự mất cân bằng của cán cân thương mại giữa Mỹ và Nhật.
VŨ HỒNG