Thở - Thơ Trần Tuấn
04.03.2016
con đường nặng dần
lên từng bước chân tôi gánh
trong bóng đêm băng rã
sửa soạn cho một kết thúc hồ nghi
hơi thở tôi
lay động chuỗi tràng hạt mù u xâu vòng trái đất

chép vào mỗi phiến lá bản chúc thư hơi nước
xuyên qua cơn bão từ cuối cùng địa cầu
đang dậy lên từ đôi mắt
lặng im của đứa bé
nơi thị trấn Rằng Thì Là Mà
một lỗ đen đang hút lấy toàn bộ hơi thở tôi
tôi đã chuyển sang thở bằng ý nghĩ
T.T
Có thể bạn quan tâm
Tao Nôi Gò Nổi – Thơ Lê Anh DũngTôi về xóm Láng của tôi – Thơ Nguyễn Văn TámTrương Đồ Nhục – Sáng tạo nghệ thuật của Nguyễn Hiển Dĩnh từ một truyện cổ dân gian (1) - Bùi Văn Tiếng Gặp người đánh cá Đà Nẵng – Thơ Thanh Quế Thương làng - Nguyễn Hoàng SaKhông phải là cuối cùng – Thơ Bùi Mỹ HồngÝ nghĩ ban mai - Thơ Đinh Thị Như ThúyBên dòng sông Kiến Giang - Nguyễn Văn TámTiếng đêm – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngTiếng sáo - Nguyễn Đức Sơn