Tác giả "Con cò bé bé": Làm nghệ thuật thì không nên nghèo
Hơn 10 năm nay, nhạc sỹ Lê Xuân Thọ chỉ rong chơi và viết thơ, viết nhạc. Ông có một trợ lý riêng, một tài xế riêng, lang thang tới những nơi mình muốn, gặp gỡ những người mình mến và trở về không gian riêng, một biệt thự nằm ở ngoại ô Hà Nội.
Tác giả “Con cò bé bé” có hai người con, một trai, một gái. Người con trai sinh năm 1980, là ông chủ của tập đoàn vàng bạc Phú Quí. Người con gái sinh năm 1984 thành công trên thương trường không kém anh trai, cũng đang là chủ của một tập đoàn có tiếng.
Ông có một đàn cháu nội, ngoại, đủ cả “nếp lẫn tẻ”. Mỗi dịp sinh nhật của các cháu, Lê Xuân Thọ lại tặng một bài hát. Đến nay ông sở hữu một gia tài đáng kể: Khoảng 600 ca khúc, ngoài ca khúc thiếu nhi phần lớn là những ca khúc dành cho lứa tuổi 18+…
“Nổi” nhờ Xuân Mai
Khác với nhiều nhạc sỹ được đào tạo bài bản, Lê Xuân Thọ là mẫu nhạc sỹ trưởng thành bằng tự học. Ông vốn là kỹ sư cầu đường, khi còn công tác ông từng giữ vị trí giám đốc một đơn vị thuộc ngành đường sắt. Song với Lê Xuân Thọ chức tước không có nhiều ý nghĩa, sự nghiệp âm nhạc mới quan trọng. Ông tự học nhạc từ thời trẻ, là một cây guitar có tiếng: “Tôi tự mày mò đọc sách. Tự học thì vất vả hơn nhiều so với học trong trường lớp nhưng bù lại, người không được đào tạo bài bản lại không giống ai, tôi viết theo cảm nhận của chính mình”, Lê Xuân Thọ kể.
Lê Xuân Thọ không ngại nói về sự giàu, nghèo, thậm chí quan điểm của ông có thể gây tranh luận: “20 tuổi tôi đã tốt nghiệp đại học, vì học nhảy cóc, có khi 2 năm 3 lớp. Ngay khi ra trường tôi đã nghĩ: Phải làm giàu để làm âm nhạc, làm nghệ thuật. Tôi không chịu nghèo, vì nghèo không làm được gì cả, nghèo thì hèn, nghèo thì cái gì cũng sợ. Tôi làm kinh tế để làm âm nhạc, âm nhạc với tôi là cuộc chơi. Tôi tự do sáng tạo, không lệ thuộc vào nhuận bút, không ganh đua với ai. Tác phẩm của tôi hay thì mọi người khen, không hay thì mọi người cứ chê. Tôi tiếp nhận thoải mái, không sao cả”.
Hơn 10 năm nay, cuộc sống của tác giả “Con cò bé bé” diễn ra êm ả. Ông sống trong một biệt thự ở Long Biên (Hà Nội). Ngày ngày, có hai bác sỹ tới chăm sóc sức khỏe. Ngoài thời gian chăm sóc sức khỏe, luyện tập thể thao, ông ngồi trong phòng đọc sách, làm thơ, viết nhạc. Một tháng ông dành vài ngày để gặp gỡ bạn bè cùng học phổ thông, bạn bè thời đại học, bạn bè cùng cơ quan, bạn bè làm nghệ thuật: “Tôi chiêu đãi họ, để cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa”.
Nhạc sỹ khoe vừa hoàn thành một tập thơ mới, trong đó có không ít bài thơ tình. Rồi ông đọc cho tôi nghe 8 câu: “Ngày ấy ra về mây trắng bay/Mùa thu mỗi độ lại về đây/Áo em mỏng quá như sương sớm/Lay động hồn tôi trong phút giây”. Trước khi chia tay, Lê Xuân Thọ nhắc tôi, nhớ phải nghe bài hát thiếu nhi “Cu Tí” ông mới sáng tác đã tải lên youtube và nhất định phải hồi âm cho ông biết cảm nhận của tôi về bài hát này.
Mê Hà Nội, mê nhan sắc…
Tác giả “Con cò bé bé” thật thà thú nhận, ông có cảm hứng đặc biệt với nhan sắc phụ nữ và cũng tự nhận, ngày trẻ “tôi vô cùng đẹp trai”. Không có gì lạ khi ông viết nhiều thơ tình, nhiều bản tình ca, dành cho những người phụ nữ ông thoáng gặp trong đời hoặc người phụ nữ đã cùng ông đi suốt cuộc đời.
Nhiều người thắc mắc, tại sao một kỹ sư cầu đường lại đủ lãng mạn để viết thơ, làm nhạc? Lê Xuân Thọ cười, đáp: Kỹ sư cầu đường lãng mạn hàng đầu. “Có những vùng quê vắng lặng, mỗi ngày chỉ có một lần đò sang. Người đi xây cầu đến đó dựng lán trại, sống với công nhân, khi chiếc cầu mọc lên đón những dòng người, dòng xe qua lại, (biết đâu trong đó có cả những đôi lứa trở thành vợ chồng?), thì cũng là lúc những người đi xây cầu lại đi tiếp, mang niềm vui tới những vùng quê lam lũ khác”. Chính sự trải nghiệm qua nhiều vùng đất nước, đã giúp cho đam mê nghệ thuật trong ông thăng hoa. Tác phẩm của ông đa dạng về đề tài. Cùng với “Con cò bé bé” thì “Nhịp cầu sông Mã” cũng là một ca khúc thành công của Lê Xuân Thọ. Ông còn là một trong những nhạc sỹ có nhiều ca khúc nhất về lực lượng công an nhân dân.
Tập thơ mới hoàn thành của Lê Xuân Thọ mang tên “Qua phố cổ”. Ông ám ảnh về Hà Nội của quá khứ: “Trời xanh đến ngẩn ngơ/Những cột đèn qua năm tháng/Đứng cô đơn dưới mặt trời/Tiếng tàu điện leng keng/Đánh thức sớm mai”. Và Hà Nội của tiềm thức: “Em ở đầu ô/Làng xa cuối bãi thoáng sương mù/Heo may khẽ giục người đan áo/Người đẹp đi vào với nội ô”.
Đào Nguyên
(tienphong.vn)