Những ngọn gió khuya – Thơ Thanh Quế
24.06.2015
Ơi những ngọn gió khuya
Có phải các người đang than van
Nỗi cô đơn trong bóng tối
Như những linh hồn lang thang
Không nơi dừng lại
Khắp nơi, từ núi non đến ruộng đồng, sông bãi
Chẳng nơi nào không có những bóng ma...
Tiếng của các người thì thào trong đêm
Như những lời nỉ non
Làm ta thao thức
Và từ lâu giấc ngủ không còn
Là cõi thanh bình
Ta nương thân
Sau một ngày cực nhọc
Những ngọn gió khuya đêm đêm than vãn
Chẳng cho ta một phút bình yên
Chúng đánh thức những ký ức ngàn năm
Của loài người trầm luân trong máu...
T.Q
Có thể bạn quan tâm
Tín ngưỡng của cư dân Đà Nẵng thế kỷ XVIII qua nhật ký của John Barow - Đinh Thị TrangKhoảnh khắc quê nhà – Thơ Ngân VịnhQuê nhà – Thơ Lê Anh DũngĐêm Hà Nội – Thơ Đinh Thị Như ThúyCâu chuyện tình cờ và người lính không có võng - Nguyễn VĩnhChỉ còn chuyến xe chở hoa về muộn – Thơ Đinh Thị Như ThúyNắng lạnh – Thơ Đinh Thị Như ThúyKhi con mười tám tuổi – Thơ Mai Hữu PhướcCô gái vẽ linh hồn - Truyện Cẩm GiangTiếng khuya-Thơ Nguyễn Nhã Tiên