Như là cổ tích – Truyện Bùi Hải Ly
“Ngày xưa có cánh diều chao hững hờ, vi vút sau rặng tre…”
Tuổi thơ. Tiếng gọi dẫn lối ta về một miền ký ức.
Về với tuổi thơ, ta tìm lại trong những giấc mơ cánh cò trắng mềm mại chao nghiêng, tìm lại con diều no gió đong đầy bao giấc mơ cổ tích...
Chiều nào cũng vậy, sau buổi học, tôi lại chạy ra bờ sông. Con đê làng xanh mượt trải dọc lối đi, màu xanh tươi mát chạy dài tít tắp. Tôi nhảy chân sáo trên con đường làng trải màu nắng vàng ươm. Gió thổi lồng lộng quyện chặt hương hoa đồng nội thơm ngai ngái. Con diều trên tay như cũng cảm nhận được niềm vui trong lòng tôi, đuôi diều xoắn vào nhau, reo vui theo từng ngọn gió.
Trông xa, tôi nhận ra ngay cái dáng bé xíu của nhỏ Tâm - nó đã đứng đó tự bao giờ. Vừa nhác thấy tôi, nó nhảy cẫng lên, mừng tíu tít, vẫy vẫy gọi:
- Anh Xíu, anh Xíu…! Anh nhanh lên…!
Con nhỏ càng gọi, tôi càng giả bộ không nghe, tôi huýt sáo to hơn và giả như đang ngó lơ sang chỗ khác. Trông mặt con nhỏ lúc ấy bí xị, ngộ lắm!.
Nhà Tâm ở ngay bên cạnh nhà tôi, chỉ cách có vườn ổi lúc lỉu quả. Mẹ tôi bảo Tâm bị mắc bệnh, một căn bệnh gì đấy do thứ chất độc tai ác mà chú Tám, ba Tâm mang về từ chiến trường. Cũng bởi vậy mà người nó bé xíu, gầy còm, nó cứ đau ốm luôn từ lúc sinh ra đến giờ. Tôi thương nhỏ Tâm lắm. Trong trí tưởng tượng, tôi cứ nghĩ người nhỏ Tâm như làm bằng thủy tinh, mong manh, dễ vỡ…
Mãi nghĩ ngợi, tôi chẳng để ý là mình đã ra bờ sông lúc nào.
- Anh Xíu ra lâu dễ sợ, ngó thấy cổ em dài thêm mấy nấc rồi nè - Con nhỏ nhăn mũi.
- Thì người lớn đi đứng cũng phải từ tốn, thong thả chứ - Tôi vênh mặt.
Tâm khịt mũi, tủm tỉm cười:
- Nhưng người lớn đâu có ham chơi.
Thì... thì lúc nãy anh là người lớn, còn bây giờ anh là con nít, cũng được chứ bộ - Tôi cười cầu hoà với nó.
Tôi nhẹ nhàng đặt con diều xuống đất, lấy cuộn dây lèo trong túi quần ra, tôi cẩn thận chỉnh lại dây diều... nhỏ Tâm ngồi say sưa, mắt nó dõi theo từng động tác thuần thục của tôi với một sự say mê kỳ lạ ...
Khâu “trang bị" hoàn tất. Tôi nhường cho nhỏ Tâm nâng phần cánh diều, còn tôi thì cầm cuộn dây. Hai đứa ù chạy trên con đê xanh ngan ngát... Gió nhè nhẹ thổi... Dường như tôi nghe được cả hơi thở phập phồng của cánh diều... Diều háo hức muốn được lao mình vào không trung...Và rồi gió lên, cánh diều đón gió, chao nghiêng, uốn lượn trong niềm hân hoan, vui sướng. Từng bước, từng bước diều trở nên vững vàng hơn, cất mình lên cao trên ngọn gió lồng lộng. Diều tung vút bay giữa nền trời xanh thẳm, tưởng chừng sắp chạm tới những cụm mây trắng mềm, xôm xốp như kẹo bông. Đuôi diều phấp phới, say sưa trong điệu múa reo vui cùng ánh nắng vàng rộm, giòn tan... Ánh nắng ấm áp sưởi ấm niềm vui bất tận của chúng tôi, niềm vui trải rộng theo cánh diều.
Tôi thì thầm vào tai nhỏ Tâm: “Hồi nãy anh viết điều ước lên cánh diều đấy! Anh ước sau này khi thành người lớn, anh sẽ làm bác sĩ để chữa bệnh cho bố mẹ anh này, cho bà ngoại anh và cho cả bé Tâm nữa”.
Nhỏ tròn mắt nhìn tôi: “Thiệt hà anh Xíu?”
- Ừ thiệt mà! Bà anh bảo thế này này: “Trên trời có một cô tiên xanh rất xinh đẹp và tốt bụng. Cô tiên yêu thương trẻ con lắm, yêu cả những ước mơ của trẻ con. Biết cô thường bay lượn trên bầu trời, lũ trẻ thường viết ước mơ của mình lên cánh diều, nhờ gió gửi đến cô tiên xanh và tất cả sẽ trở thành hiện thực”.
- Thiệt hà anh Xíu, mà sao bà ngoại anh biết?
- Ờ, thì chắc là do... bà của bà ngoại anh kể lại.
Chiều dần trôi đi theo từng con sóng lấp loá. Hoàng hôn buông xuống, phủ lên bức tranh làng quê yên bình một sắc màu ấm nóng... Con diều thôi rong chơi, dần hạ cánh, ngoan ngoãn theo hai đứa chúng tôi trở về nhà.
Và cứ thế, những buổi chiều, tôi và cái Tâm lại ra nơi bờ sông lộng gió để thả diều, để viết ước mơ. Cánh diều cứ vút bay mãi, chở theo bao niềm hạnh phúc tuổi nhỏ: là những ước mơ, là những niềm vui, những bí mật cổ tích hoà lẫn trong tiếng cười bé thơ... giòn tan như nắng.
Rồi cái Tâm ốm nặng. Trên con đê làng xanh mượt, hai cái bóng nhỏ, giờ chỉ còn một.
Tôi vẫn ra con đê làng thả diều những ngày ấy, nhưng không phải để chơi. Tôi ra để cầu nguyện. Viết điều ước lên cánh diều, tôi thả cho diều trôi theo gió, để diều bay đi xa hơn, xa hơn nữa, và biết đâu ở một nơi nào đó cô tiên xanh đang đọc những điều ước của tôi. Mỗi ngày, mỗi cánh diều lại được tôi thả đi. Những cánh diều giấy ngày ấy đã chở bao mong ước của tôi bay đi xa, xa mãi, xa mãi...
“Cô tiên ơi, con xin cô hãy giúp cho nhỏ Tâm khỏe lại. Con hứa là tháng nay con sẽ học hành thật chăm chỉ, con sẽ vâng lời bà ngoại, vâng lời bố mẹ và cô giáo con”.
“Gửi cô tiên xanh,
Chiều nào con cũng qua nhà cái Tâm chơi, kể cho nó chuyện ở trường, chuyện ở trên con đê làng, chuyện về cô, về những cánh diều mang đầy điều ước. Cái Tâm và con vẫn luôn yêu và tin vào cô”.
“Cô tiên ơi, chiều nay nhỏ Tâm lại sốt cao. Hai chân của nó hình như ngày càng bé lại. Người ta bảo là có thể nhỏ Tâm không đi được nữa. Con sợ lắm cô ạ. Cô sẽ luôn ở bên tụi con chứ. Tháng này con đã rất ngoan, con sẽ tiếp tục như vậy, cô giúp tụi con nhé”.
“Cô tiên xanh ơi, có phải là nhiều bạn cũng gửi thư cho cô nên cô vẫn chưa đọc được điều ước của con không hả cô?”
“Tuần sau người ta đưa Tâm lên thành phố điều trị bệnh cô ạ! Cô là có thật phải không cô tiên xanh?”
“Con chẳng biết có nên tin vào cô nữa không. Có lẽ cô chẳng bao giờ là có thật. Có lẽ tất cả chỉ là những chuyện cổ tích, chẳng có thật”.
Và tôi chẳng còn thả diều nữa, một cái gì đó trong tôi đã vỡ tan.
Trưa hôm trước ngày Tâm lên thành phố, tôi lại đến thăm nó. Nhỏ Tâm đang ngủ. Nó nằm co ro, xanh xao, lọt thỏm trong đống chăn mền, hai chân co quắp vào nhau. Nhìn nó, tôi nghe tim mình như bị ai đó bóp nghẹn, rất chặt đến nỗi nước mắt tôi chực muốn ứa ra.
- Anh Xíu đến chơi hả? - Nhỏ Tâm đã thức từ bao giờ. Nó gượng dậy - Ơ, anh Xíu mới bị mẹ mắng hà, sao mắt đỏ hoe kia. Hì hì, khóc nhè vậy mà cũng đòi làm người lớn.
Tôi chẳng nói gì.
Im lặng.
- Anh Xíu à, anh dẫn em ra bờ sông nhé, em xin mẹ rồi, cả buổi tối mới được đấy. Em muốn chào tạm biệt cô tiên xanh.
“Cô tiên xanh làm gì có thực, chỉ là cổ tích thôi”. Tôi định nói với Tâm như thế. Nhưng nhìn đôi mắt của nó, tôi không nỡ.
Tôi cõng Tâm đi trên con đường làng, dệt bởi vô vàn những hạt nắng lung linh. Vừa đi nó vừa thủ thỉ: “Anh Xíu à, em ước một ngày nào đó em sẽ biết bay. Như cánh diều này, em sẽ bay lên thật cao, đến tận cả bầu trời kia, chạm cả vào những đám mây xốp mềm. Em sẽ được ngắm nhìn cả thế gian trong ánh nắng vàng ấm áp, em sẽ được thấy bố mẹ em nơi đồng áng, thấy anh Xíu đi học mỗi ngày. Có thể em sẽ được gặp ông ngoại em, và em sẽ gặp được cô tiên xanh... Bầu trời ấy đối với em là cổ tích anh Xíu à”.
Màu trắng mềm mại của bông lau điểm trên nền cỏ xanh mướt đã trải dài êm ả trước mắt tôi. Con sông quê hiền hoà, in lên mình một màu trời xanh trong. Tôi đặt Tâm ngồi xuống, hai đứa lặng thinh nhìn xa xăm nơi giữa dòng, những tia nắng vô tư đuổi bắt nhau trên từng lớp sóng. “Cổ tích. Trẻ con ai cũng tin vào cổ tích. Liệu cổ tích là có thực...?”
- Em chẳng còn thả diều được nữa anh Xíu nhỉ, chân em thế này mà...
- Sao lại không được. Nói rồi tôi chạy thật nhanh về nhà, lục tìm con diều nằm lặng thinh, lãng quên bên bàn học, rồi chạy ù ra bờ sông.
Tôi ngồi xổm trước mặt nhỏ Tâm: “Trèo lên đây anh cõng. Lần này em cầm cả dây và diều luôn nhé.”
“Nhưng…”
“Nhanh lên nào!”
Tôi cõng cái Tâm chạy trên bờ sông lộng gió. Tôi cảm nhận được từng hơi thở mát lạnh của dòng sông phả vào mặt, từng vạt nắng ấm áp trải dài dưới chân trên bãi cỏ ram ráp và từng hơi thở nóng hổi của cái Tâm trên lưng. Con diều đón gió, chấp chới bay mang theo niềm sung sướng của hai đứa nhỏ, lượn múa trên nền trời xanh biếc. Tôi cứ chạy mãi… chạy mãi… Nắng lấp loá trên vạt cỏ xanh... “Anh Xíu ơi, em bay được rồi”. Cái Tâm reo vui. Tiếng cười của nó giòn tan như nắng.
Tôi và cái Tâm ngồi lặng yên bên nhau trên triền đê phủ màu hồng man mác của những vạt cỏ may, nhuốm đượm nắng chiều. Con sông quê chở ngày qua đi, lặng lẽ và bình yên. Con diều được thả đi, chấp chới bay mãi. “Rồi cánh diều ấy sẽ đến được chỗ cô tiên đúng không anh?”. “Cổ tích chẳng có thực đâu Tâm à”- Lần thứ hai tôi định nói với Tâm câu đấy, nhưng cũng chính là lần thứ hai khi nhìn đôi mắt nó, tôi chẳng dám nói điều ấy ra.
“Anh Xíu à, cổ tích là có thật anh nhỉ. Chính cổ tích đã tặng anh Xíu cho Tâm đó thôi.”
Tôi nhìn qua Tâm. Đôi mắt nó vẫn dõi theo cánh diều chao nghiêng trong gió. Suýt nữa tôi đã đánh mất đi một điều gì đó rất thiêng liêng và cũng suýt nữa tôi đã lấy của Tâm điều đó, là Niềm tin. Đôi khi người ta cứ đi tìm một điều kỳ diệu ở đâu thật xa xôi nhưng lại không nhận ra rằng điều ấy luôn ở ngay bên cạnh mình. Và cổ tích là những điều như thế. Đối với tôi, cái Tâm cũng là cổ tích, câu chuyện cổ tích về một cô bé luôn cháy bỏng một niềm tin yêu diệu kỳ.
Trên bầu trời dường như có đôi môi ai đang mỉm cười, một đôi môi màu ngọc bích.
B.H.L
Rút từ tập "Chong chóng gió"