Dãy nhà mưa – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
13.12.2018
Phóng ào qua cơn mưa giữa ngực trái mình tê buốt
Một chút đông ngậm đắng lòng sông
Lau trắng cợt đùa trong gió
Dãy nhà mưa cong cớn
Hút một bóng người
Tan mất.
Những thay đổi lên ngôi rẽ từ mái tóc
Tôi ngồi đếm
Bảy sắc cầu vồng bay lên
Màu nào cũng ngợp
Dãy nhà mưa đóng kín.
Trượt ngã
Bàn chân đau
Máu thấm đất nâu
Bọt bèo thân phận.
Đàn bà yếu lòng
Không qua khỏi bậc thềm ngắn nhất
Của trái tim
Làm sao tới được chân trời bảy sắc?
Tôi ghép từng mảnh vỡ trái tim
Thành cầu vồng bảy sắc
Dãy nhà mưa tiễn biệt một linh hồn.
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Thành phố, phượng và cát - Thơ Trần Thị Lưu LyChuyện hai người bạn nghiện thuốc lá – Truyện ngắn Lưu Trùng DươngTâm sự với thần Kim Quy – Thơ Hồng ThiệnTháng bảy nào - Phan Đình MinhĐường ta đi dài theo đất nước - Nguyễn Thị Thu SươngHồn thu – Thơ Tiến TuấtChiều Phan Thiết – Thơ Cẩm LệLời ru của người cha trẻ - Thơ Nguyễn Lãm ThắngChuyện ở “quán 3 cô” - Thanh QuếBên cạnh con nước – Truyện ngắn của Đặng Ngọc Việt Anh