Dãy nhà mưa – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
13.12.2018
Phóng ào qua cơn mưa giữa ngực trái mình tê buốt
Một chút đông ngậm đắng lòng sông
Lau trắng cợt đùa trong gió
Dãy nhà mưa cong cớn
Hút một bóng người
Tan mất.
Những thay đổi lên ngôi rẽ từ mái tóc
Tôi ngồi đếm
Bảy sắc cầu vồng bay lên
Màu nào cũng ngợp
Dãy nhà mưa đóng kín.
Trượt ngã
Bàn chân đau
Máu thấm đất nâu
Bọt bèo thân phận.
Đàn bà yếu lòng
Không qua khỏi bậc thềm ngắn nhất
Của trái tim
Làm sao tới được chân trời bảy sắc?
Tôi ghép từng mảnh vỡ trái tim
Thành cầu vồng bảy sắc
Dãy nhà mưa tiễn biệt một linh hồn.
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Tuổi bốn mươi – ký Hồ Duy LệBiển thanh xuân - Trương Điện Thắng Người vùng cát - Bút ký của Hồ Hải HọcMùa chim làm tổ - Nguyễn Thị Lê NaTrò chuyện với súng Thần công trong thành Điện Hải – Thơ Mai Hữu PhướcChiếc ghế - Thơ Thanh Quếtựa lưng vào núi - Thơ Hà Duy PhươngChỉ một giờ bay là anh đến được – Thơ Bùi Công MinhNghề đan thúng chai ở Đà Nẵng - Nguyễn Ngọc GiaoMiền Yên Lãng cũ – Thơ Ngân Vịnh