Con người, thời ấy – Thơ Thanh Quế
10.04.2017
Không biết khóc
Không biết cười
Trơ trơ
Như đá
Không xót thương
Không cảm thông
Không động lòng
Hàng xóm là hàng xóm
Nước ngoài là nước người
Lửa cháy
Chẳng bỏng ta
Người lạ dần với người
Mỗi người đều bơ vơ
T.Q
Có thể bạn quan tâm
Bảo tồn nghề mắm Nam Ô tại Đà Nẵng - Ngọc GiaoThu về – Thơ Lê Huy HạnhNhà thơ già – Thơ Thanh QuếBên bậu cửa – Thơ Thanh QuếSương khói sông Lô - Thơ Đinh Thị Như Thúy Người sót lại của rừng cười - Truyện Võ Thị HảoNgày của bé - Ngô Liên HươngVai trò của sông Cổ Cò với thương cảng Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài AnCăn nhà của tôi –Thơ Đoàn Minh ChâuNgụ ngôn một dòng sông – Thơ Nguyễn Nhã Tiên