Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau

ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Tiếng vọng trên Ngũ Hành Sơn - Nguyễn Nhã TiênLời nhắn gửi từ biển - Bùi Công MinhQuảng Nam tỉnh tạp biên 廣南省雜編 Tư liệu quý về văn hóa, lịch sử vùng đất Quảng Nam - Lê Thị HàNgười ra trận - Thơ Bùi Công MinhCát – Thơ Lê Anh DũngKhoảng lặng – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngĐà Nẵng và Hải Phòng: Sáu mươi năm tình nghĩa - Bùi Văn TiếngKhi ta biết có nhau ; Vô thường - Như NgọcNgỡ – Thơ Hoàng HoaNgười đàn bà đẹp đi đâu? - Mai Hữu Phước