Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau
ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Từ Trường Sa - Đặng Huy GiangThẳng đứng - Văn Công HùngBởi em đằm thắm ngọt ngào – Thơ Mai Hữu PhướcNhà ở của ngư dân ven biển Đà Nẵng xưa - Ngoc GiaoVòng tay theo nắng – Thơ Hà Duy Phương Về Đà Nẵng - Trần Trúc TâmKhông đề - Thanh TúCuộc chơi – Thơ Anh TuấnMưa hồi âm - Nguyễn Thị Anh ĐàoMột gạch - Thanh Quế