Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau
ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Mẹ tôi đang gieo thóc – Thơ Thanh QuếSông Rùng cuối sương - Võ Thị Hạnh Thủy Gửi một người đàn bà xấu số - Thơ Bùi Công MinhTổ quốc trong tôi – Thơ Trần Gia TháiKhoảnh khắc - Vỵ TếMong manh phận người - Hồ LoanNhững dòng sông không bao giờ ngủ - Lương Đình KhoaThổi đi từng cơn gió bấc - Nguyễn Nhã TiênVẫn những chân trời – Thơ Trần Kim HoaĐóng băng trong thành phố - Nguyễn Thị Anh Đào