Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau
ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Một chiều Đà Nẵng - Tạ Hoàng TúViết trong đêm khó ngủ - Thơ Tôn Nữ Ngọc HoaKhúc biển - Thơ Nguyễn Thị Ngọc LanNgoại tôi – Thơ Mai Hữu PhướcĐằng sau màu cỏ - Thơ Lê Văn HiếuHình tượng gà trong văn học dân gian Việt Nam - Huỳnh Thạch HàTrên đường Trường Sa – Thơ Ngô Minh“Hai mươi bài thơ tình và một bản Tuyệt vọng ca” của Pablo Neruda Giai thoại hò khoan - Đinh Thị HựuJun và cuộc phiêu lưu thần kỳ - Truyện ngắn Nguyễn Thế Anh