Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau
ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Cát – Thơ Lê Anh DũngTháng tám – Thơ Đinh Thị Như ThúyChọi trâu – Truyện ngắn Đình KínhNếu xứ sở dân ca không thấy biển? - Nguyễn Việt ChiếnÁnh trăng – Thơ Nguyễn Minh HùngKhai thác tiềm năng du lịch quận Liên Chiểu thành phố Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàCô gái vẽ linh hồn - Truyện Cẩm GiangMột gạch - Thanh QuếKhúc hát của dòng sông - Truyện ngắn Nguyễn Quang ThiềuNăm tháng không quên – Bút ký Nguyễn Kiên