Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau
ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Tiếng vọng trên Ngũ Hành Sơn - Nguyễn Nhã TiênMột chuyến đi Đông Bắc Thái Lan - Bùi Văn TiếngNgày rộng – Thơ Nguyễn Nhã Tiên Cánh đồng mắt mẹ - Thơ Thanh VânCon Rắn - Truyện ngắn Sơn NamSông không tên - Truyện ngắn Phạm Thị Hải DươngNhà ngoại tôi trăng lên – Thơ NGUYỄN GIÚPThử thách - Hồ Duy Lệ Cõi riêng nhạc Trịnh – Thơ Võ Duy HòaTín ngưỡng thờ cúng cô hồn của cư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch Hà