Tuổi bốn mươi – Thơ Hoàng Hoa
09.09.2017
Bốn mươi em vẫn một mình
Tóc xanh này thưở bình minh đâu rồi
Bốn mươi lòng cứ bồi hồi
Vàng phai hoa cúc, rối bời nhân duyên

Bốn mươi nào đã bình yên
Chợt thương, chợt ghét, chợt yêu, chợt buồn
Bốn mươi cuồng nộ mưa tuôn
Chòng chành bể biếc cánh buồm phôi pha
Bốn mươi lòng hóa vị tha
Nam mô di Phật nhẩn nha sân chùa
Bốn mươi như gió trở mùa
Nghĩ thương cho mẹ mơ lời : Ngoại ơi!
Bốn mươi tuổi quá nửa đời
Chập chờn mê thức gọi mời trước sau.
H.H
Có thể bạn quan tâm
Mùa yêu – Thơ Nguyễn LongTháng sáu - Thơ Đinh Thị Như ThúyGửi người làm bảo tàng Cội Nguồn - Thơ Bùi Công MinhChớm xuân - Truyện ngắn Kim HòaHình tượng gà trong văn học dân gian Việt Nam - Huỳnh Thạch HàMười bông sen trắng…Thơ Lê Huy HạnhTri thức dân gian của ngư dân biển Đà Nẵng – Huỳnh Thạch HàNgày trở gió – Thơ Ngân VịnhEm trả cho đời sự dịu dàng thẳm sâu…-Thơ của Đào Nguyên Thảo Người đàn bà mơ - Thơ Đoàn Minh Châu