Tuổi bốn mươi – Thơ Hoàng Hoa
09.09.2017
Bốn mươi em vẫn một mình
Tóc xanh này thưở bình minh đâu rồi
Bốn mươi lòng cứ bồi hồi
Vàng phai hoa cúc, rối bời nhân duyên
Bốn mươi nào đã bình yên
Chợt thương, chợt ghét, chợt yêu, chợt buồn
Bốn mươi cuồng nộ mưa tuôn
Chòng chành bể biếc cánh buồm phôi pha
Bốn mươi lòng hóa vị tha
Nam mô di Phật nhẩn nha sân chùa
Bốn mươi như gió trở mùa
Nghĩ thương cho mẹ mơ lời : Ngoại ơi!
Bốn mươi tuổi quá nửa đời
Chập chờn mê thức gọi mời trước sau.
H.H
Có thể bạn quan tâm
Nhẩm – Thơ Vũ Thị ThànhHồi ký văn học sau 1986 nhìn từ lí thuyết tự sự học hiện đại - Nguyễn Quang HưngKhi con mười tám tuổi – Thơ Mai Hữu PhướcSương khói sông Lô - Thơ Đinh Thị Như Thúy Ông lão, tôi và đứa trẻ - Tuyết DiệuĐạo Minh sư ở Hội An - Vũ Hoài AnTiếng hát trái tim - Thơ Bùi Công MinhKhông là ngày cũ - Thơ Đinh Thị Như ThúyChuyến phiêu lưu của Bella - Nguyễn Thị Tuyết MaiNhớ cây rơm vàng trước ngõ - Trần Nguyên Hạnh