Thơ Sơn Thu

02.06.2017

Thơ Sơn Thu

Nhà thơ Sơn Thu tên thật là Lương Thanh Liêm (thường dùng Lương Anh Liêm), quê ở làng Đông Yên, xã Duy Trinh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam. Hiện sống ở TP Hồ Chí Minh.

Từ năm 1947 anh theo gia đình tản cư, qua nhiều nơi ở các tỉnh ven biển miền Trung, Tây Nguyên và Sài Gòn. Anh từng là học sinh cấp II Trường Tam Kỳ I ở Quảng Nam rồi vào Sài Gòn tiếp tục học tập. Sau đó anh lên chiến khu Đ, tham gia Quân Giải phóng và tham gia sáng tác văn học.

Đến nay anh đã xuất bản 18 tập thơ. Đầu năm 2017, nhà thơ Sơn Thu tiếp tục cho ra mắt bạn đọc tập sách “Sơn Thu - thơ và tản văn” (NXB Hội Nhà văn). Tập sách dày 780 trang, in bìa cứng.

Tạp chí Non Nước chúc mừng tập sách mới của Sơn Thu và trân trọng trích giới thiệu một số bài thơ in trong tập này.


Chờ em

Chớm nghe nước chảy qua cầu

Âm vang bến lở, bến bồi sông quê

Từ em xa xứ chưa về

Chiều buông bóng trúc bốn bề chờ trông

Cánh cò chở nắng long đong

Mùa chưa đến vụ đã mong lúa vàng

Duyên thầm đò đợi sang ngang

Ngập ngừng trôi bóng trăng vàng tiếng khuya.


Bóng mây

Chiều thu lặng ngắm hoa mua

Một thân phận biết mấy mùa can qua

Em từ nhung gấm bước ra

Câu ca dao ngỡ như là thánh kinh

Hóa ra mình lại với mình

Thương thân đá cuội làm thinh với đời

Đường quê hóa kiếp lên trời

Bóng mây trắng gọi hát lời cố hương.


Cơn mơ

Hôm qua nghe nói bên đình

Có con chim hót duyên tình nước non

Buồn lây khóm trúc đường mòn

Lắt lay gió rụng lá vàng sóng ao

Mây vờn tưởng những lên cao

Chiều tim tím điểm hàng rào chè xanh

Chuông chùa rè nát âm thanh

Đường xưa cõi thật mà thành cơn mơ.


Sông núi

Ngàn lau điểm sáng chân trời

Lừng khừng sương lạnh lên đồi thông reo

Hình hài nỗi nhớ đi theo

Nên quanh co vướng lưng đèo chiều buông

Chắc không giấu được nỗi buồn

Dòng sông giã biệt ngọn nguồn tình yêu

Chập chờn sóng núi đìu hiu

Vươn đôi cánh mỏng mây chiều bay xa.


Giáp ranh

Giáp ranh Hòn Kẽm - Đá Dừng

Không gian rộng lớn ngập ngừng chơi vơi

Gió đưa bóng núi về trời

Ráng hoàng hôn vỡ trên đồi cỏ may

Bóng đêm khẽ chạm vào ngày

Nên con nước lớn vội quay về nguồn

Giũ tay rơi rớt nỗi buồn

Lòng nghe tiếng vọng cội nguồn cố hương.

S.T

Bài viết khác cùng số

Ghen - Nguyễn Ngọc ChiếnNgười bạn ân tình - Lê Thị Diệu ChâuThư gửi bạn - Người biết lắng nghe - Nguyễn Hữu MinhHành trình “bạn” đến bên tôi - Nguyễn Thị Hải GiangTruyện ngắn Nguyễn Đỗ Văn QuốcBà nội tôi - Trần Ngọc MỹCánh cổng xanh và cây đào già - Vũ Thị Huyền TrangĐà Nẵng gió và hương - Phan Trang HyChúng ta yêu hòa bình, đang hành động vì hòa bình... - Đỗ Huyền ViMột sáng Hải Vân - Nguyễn Vĩnh BảoVới đàn voọc chà vá chân nâu trên bán đảo Sơn Trà - Đỗ Thượng ThếKhi ta nhìn cờ Tổ quốc - Phan Thành MinhĐàn bà cũ - Nguyễn Hàn ChungThơ Sơn ThuTắm... rừng - Nguyễn Tự LậpVề bên mẹ - Ngọc ThọMùa chiều - Kai HoàngBay với Hướng Dương - Chế Diễm TrâmNgày ấy - Trương Công MùiĐêm luôn thừa thổn thức - Đinh Thị Như ThúyDòng sông kỷ niệm - Nguyễn Nho Thùy DươngGió hoang - Xuân HiệuVề với tuổi thơ - Ngọc NhânMột số phương diện nghệ thuật thơ chữ Hán của Phạm Phú Thứ - Nguyễn Hữu TấnPhù điêu Krishna-Govardhana của nhóm tháp Khương Mỹ: Một tác phẩm điêu khắc độc đáo của nghệ thuật Chămpa – Trần Kỳ Phương, Nguyễn Tú AnhNghệ thuật tương phản và yếu tố sân khấu - điện ảnh trong tiểu thuyếtn Cát trọc đầu của Nguyễn Quang Vinh - Hoàng Thụy AnhTần Hoài Dạ Vũ và những chặng đường thơ - Hồ Sĩ BìnhĐọc tập thơ Vàng phai một thuở của H.man - Huỳnh Thu HậuDanh thắng Ngũ Hành Sơn qua tác phẩm Les Montagnes Des Marbre của Albert Sallet - Trần Đức Anh Sơn