Sông Lô – Thơ Đinh Thị Như Thúy
10.08.2015
Bạn viết về sương về khói
Nhắc tôi nhớ nhiều sông Lô
Một chiều dừng chân mà ngỡ
Khói sương bạc trắng đôi bờ
Sương ở trên trời rơi xuống
Khói từ mặt đất bay lên
Người đi ừ thì va vấp
Khói sương làm mắt ướt mềm
Ừ thì đưa tay mà nắm
Giữ hoài sương khói sông Lô
Mai ngày về xa phố nhớ
Ơi sương ơi khói bơ phờ
Sông Lô vẫn trôi lừng lững
Lêu bêu dăm vạt bọt bèo
Kể chi nào sương nào khói
Nào người kinh ngạc ngó theo
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Nắng lạnh – Thơ Đinh Thị Như ThúyÔng lão, tôi và đứa trẻ - Tuyết DiệuThôn trang - Bùi Công MinhHoa niên trên trời - Phạm Thị Hải DươngNgười săn côn trùng - Truyện ngắn Tống Ngọc HânNgười đàn bà không giấc ngủ - Thơ Đinh Thị Như ThúyBiển thanh xuân - Trương Điện Thắng Thực trạng và những đặc trưng trong sinh hoạt tín ngưỡng, tôn giáo của ngư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàTrước nhà em sông Vu Gia – Thơ Thanh QuếTuồng - không chỉ là nghệ thuật sân khấu - Hồ Trung Tú