Nỗi nhớ Sơn Trà - Nguyễn Hoa
09.05.2014
....
Đó là nước tôi uống
hạt gạo tôi ăn
nụ cười, ánh mắt người dân vừa giải phóng
ong óng ánh sáng!
Đó là hy vọng
tôi tiếp nhận không nguôi
của người với người
giống như bà con ở đồng chiêm quê nhà…

Nắng, gió, mưa
và cát…
Tôi đã nhận như tôi đã nhận bùn đất
đồng chiêm quê nhà…
Bán đảo Sơn Trà
dưới mái tôn ngày vừa giải phóng!
Đó là nước tôi uống
hạt gạo tôi ăn
nụ cười, ánh mắt người dân vừa giải phóng
ong óng ánh sáng!
Đó là hy vọng
tôi tiếp nhận không nguôi
của người với người
giống như bà con ở đồng chiêm quê nhà…
Bán đảo Sơn Trà
trên mọi ngả đường vừa giải phóng.
Còn bây giờ là nỗi nhớ Sơn Trà khua như sóng động
trên trang giấy của tôi khi nhắc tới miền Trung!
N.H.
Có thể bạn quan tâm
Cuộc chơi – Thơ Anh TuấnNgười chăn dê ở thung lũng cỏ-Truyện ngắn của Đỗ Kim CuôngNhà ngoại tôi trăng lên – Thơ NGUYỄN GIÚPTín ngưỡng thờ cúng cô hồn của cư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàĐiệp khúc – Thơ Đinh Thị Như ThúyVới núi - Nguyễn Hải LýCon nhồng Bù Đốp - Truyện ngắn Quế HươngDấu phù vân – Thơ Nguyễn Nhã Tiên Trước khu mộ gia đình - Thơ Tất ThắngNgày và đêm – Thơ Bùi Công Minh