Nỗi nhớ Sơn Trà - Nguyễn Hoa
09.05.2014
....
Đó là nước tôi uống
hạt gạo tôi ăn
nụ cười, ánh mắt người dân vừa giải phóng
ong óng ánh sáng!
Đó là hy vọng
tôi tiếp nhận không nguôi
của người với người
giống như bà con ở đồng chiêm quê nhà…
Nắng, gió, mưa
và cát…
Tôi đã nhận như tôi đã nhận bùn đất
đồng chiêm quê nhà…
Bán đảo Sơn Trà
dưới mái tôn ngày vừa giải phóng!
Đó là nước tôi uống
hạt gạo tôi ăn
nụ cười, ánh mắt người dân vừa giải phóng
ong óng ánh sáng!
Đó là hy vọng
tôi tiếp nhận không nguôi
của người với người
giống như bà con ở đồng chiêm quê nhà…
Bán đảo Sơn Trà
trên mọi ngả đường vừa giải phóng.
Còn bây giờ là nỗi nhớ Sơn Trà khua như sóng động
trên trang giấy của tôi khi nhắc tới miền Trung!
N.H.
Có thể bạn quan tâm
Anh đã phát hiện ra em – Thơ Thanh QuếTín ngưỡng thờ Bà Đại Càn của ngư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch Hà“Huyền thoại những cây cầu” - Phạm Thị Hải DươngChỉ khuôn mặt đó - Thơ Đinh Thị Như ThúyHạc phù dung - Nguyễn Thị Anh ĐàoNhà văn Nguyễn Nhã TiênCành mai ngày Tết – Thơ Nguyễn Văn TámXa xăm giọng hát – Thơ Bùi Công MinhNgẫm nghĩ mùa xuân - Trịnh Bửu Hoài Biển Đông - Biển của hòa bình - Bùi Văn Tiếng