Nhớ cây rơm vàng trước ngõ - Trần Nguyên Hạnh

19.07.2019

Mỗi khi ngang qua một vùng miền nào đó, tôi lại được dịp nhìn thấy những cảnh sắc yên bình của làng quê. Một ngôi nhà mái ngói đỏ au, chiếc cầu tre nối hai bờ mưa- nắng, hàng cau xanh thắng tắp lối đi vào. Đặc biệt hình ảnh cây rơm vàng trước ngõ nhà luôn là hình ảnh thân thương  gợi nhắc trong tôi về một miền quê yên bình đã có trong tâm tưởng.
Ai sinh ra ở nông thôn hẳn đều cảm thấy hình ảnh cây rơm vàng sao thân thương quá đỗi. Bởi tuổi thơ đứa trẻ quê nào cũng gắn liền với rơm rạ. Từ những ngày đôi chân trần chạy nhảy trên những bó rơm khô trong cái nắng mùa hạ đổ vàng mật ong đến những trò chơi tuổi thơ vui nhộn. Tất cả đều có hình ảnh của rơm rạ, mùa vàng.

Nhớ cây rơm vàng trước ngõ - Trần Nguyên Hạnh

Dưới cái nắng mùa hạ, rơm rạ theo những chuyến xe bò lúc lắc trở về từ đồng ruộng. Chúng được phơi khô, được dồn thành đống, rồi được ba chất lên cây. Phần chạng được làm thật chắc chắn để phần rơm chất lên không bị tụt xuống dưới. Cứ vào mùa thu hoạch, khi lúa đã vào buồng, những cây rơm vàng cũng mọc lên khắp làng. Rơm vàng được dùng vào rất nhiều việc. Không chỉ làm thức ăn cho trâu bò, rơm còn là mồi nhóm lửa, được dùng lót ổ cho gà, rơm khô còn được mẹ tét chổi quét bếp.

Với những đứa con sinh ra từ làng quê, cây rơm vàng cũng thân thuộc như mái nhà chúng ở. Mỗi khi đi xa về, từ xa chỉ cần nhìn thấy cây rơm vàng trước ngõ, lòng đã cảm thấy vui mừng biết bao bởi chỉ cần một đoạn đường ngắn nữa thôi đã về đến căn nhà nhỏ của mình. Trẻ quê đứa nào cũng suốt ngày quấn quýt bên cây rơm vàng, vui cười với những trò chơi quen thuộc. Chúng chơi trốn tìm, đuổi bắt dưới gốc rơm rồi chạy nhảy khắp nơi về tựa vào gốc rơm nghỉ mệt. Những ngày mưa đi chăn trâu, bọn trẻ lấy rơm rạ chất thành đống nướng khoai nướng bắp. Chúng mang giấu những quả na, những quả ô ma già và phấp phỏm chờ đợi quả chín.Tuổi thơ giản dị ngày ấy chỉ có thể tìm về trong  kỉ niệm dấu yêu.

Cây rơm vàng trước ngõ từ lâu đã là hình ảnh mặc định của làng quê bên cạnh cây đa giếng nước mái đình. Trong những bức tranh vẽ ngày thơ ấu bao giờ cũng có hình ảnh một cây rơm vàng, bên cạnh là đàn gà con lon ton theo mẹ đi kiếm mồi. Hình ảnh ấy gợi lên một cuộc sống thôn quê yên ả mà bất kỳ ai cũng nhung nhớ nhất là khi cuộc sống nông thôn hiện tại đang dần bị đô thị hóa xâm chiếm.

Ngày nay, trước guồng quay của cuộc sống và đô thị hóa xâm chiếm, những cây rơm vàng trở nên hiếm hoi. Giờ chẳng còn ai dùng rơm khô nhóm bếp bởi nhà nào cũng đều sử dụng bếp ga, bếp từ. Cũng còn rất ít nhà nuôi trâu nuôi bò nên vào mùa thu hoạch, rơm rạ chẳng ai buồn lấy như ngày trước. Một mảng hồn quê dần mất đi hình ảnh của những cây rơm vàng trước ngõ. Nó trở nên hiếm hoi biết bao  dù những đứa trẻ vốn sinh ra từ đồng quê vẫn tha thiết rảo mắt lần tìm mỗi khi có dịp về. Dù vậy, hình ảnh cây rơm vàng trước ngõ cùng bao kỉ niệm yêu dấu vẫn còn mãi trong kí ức của bọn trẻ quê từng một thời gắn bó với rơm rạ mùa vàng.

T.N.H