Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Đà Nẵng - Tết Mậu Thân 1968 - Ngọc ThanhMiền Yên Lãng cũ – Thơ Ngân VịnhLời người làm chứng - Đoàn Ngọc ThànhVì sao phía chân trời – Truyện ngắn Đình QuangCuối năm chào núi ta về - Vĩnh ThôngKỷ vật – Thơ Tất HanhLời ru của bà - Trúc ChiNgười đàn bà không sinh ra ở làng Ngát - Truyện ngắn Lam PhươngHuyền thoại buổi chiều xanh – Thơ Phan Bùi Bảo ThiHoán đổi – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào