Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Tháng tám – Thơ Đinh Thị Như ThúyGặp mưa biển ở Chu Lai – Thơ Ngân VịnhThơ Nguyễn Hưng HảiNgười đàn bà thứ hai – Thơ Phan Thị Vĩnh HàChuyện một người tử tế - Truyện ngắn Trần PhiêuNhững vần thơ rối - Thơ Hà Duy PhươngXa xăm giọng hát – Thơ Bùi Công MinhĐá vàng - Truyện ngắn Nguyễn Nhã TiênVườn trúc – Nguyễn Linh Khiếu“Đà Nẵng chống liên quân Pháp - Tây Ban Nha (1858-1860): Quá khứ và hiện tại”(*) - Bùi Văn Tiếng