Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Sự vận động của văn xuôi Việt Nam về đề tài đô thị - Bùi Như HảiÔng Trung Làng Mực – Thanh QuếĐêm nghe Dalida hát - Nguyễn Thị Ánh HuỳnhThơ Thanh QuếNgoại tôi – Thơ Mai Hữu PhướcVẫn những chân trời – Thơ Trần Kim HoaĐà Nẵng và Hải Phòng: Sáu mươi năm tình nghĩa - Bùi Văn TiếngNhà ở của ngư dân ven biển Đà Nẵng xưa - Ngoc GiaoGiấc ngủ của tôi – Thơ Thanh QuếVợ người ta