Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Nhà báo và chữ nghĩa - Bùi Văn TiếngChuyện hai người bạn nghiện thuốc lá – Truyện ngắn Lưu Trùng DươngLễ mừng lúa mới của người Katu - Đỗ Thanh TânTìm lại nửa mình – Thơ Đỗ HướngCún cưng - Bùi Tự LựcĐất nước có nhiều trẻ con – Thơ Thanh QuếRừng Trà My thời chống Mỹ - Phan Thị Phi PhiThắp mặt trời Xuân - Minh ĐanNhững đóa hồng lặng lẽ - Ghi chép của Minh ThủyBão đời - Đoàn Trọng Hải