Giữa trơ trụi - Bùi Công Minh
11.09.2014
...
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
...
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
...
Những cành khô run rẩy cứ vút lên như thế
Trong đêm đen
Giữa bầu trời.
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
Đối thoại với tuyết băng
Cả Mùa Đông dài…
Cái sang trọng của sự trơ trụi
Không trang sức bởi những sắc màu
Không vướng bận bởi những lá hoa quấn quýt
Chỉ có thế thôi. Thực chất
Thậm chí nhựa cây không kịp chuyển lên cành
Ngày ngày tuyết rơi trắng xóa
Những cành khô bỗng trở nên huy hoàng
Trong vũ trụ rực lên màu tinh khiết
Mùa Xuân chếnh choáng sắp sang.
Flushing, ngày đông giá, 12-2013
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Tiếng đêm – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngChiều Ngũ Hành Sơn - Thơ Mai Hữu PhướcHồn biển – Thơ Nguyễn Văn TámGấu bông của mẹ - Trần Thị HuyềnNắng cũ- Thơ Trương Thị Bích MỵNgười tình của bố - Truyện ngắn Phương Quý Cõi riêng nhạc Trịnh – Thơ Võ Duy HòaMùa yêu – Thơ Nguyễn LongTâm Tình Hiến Dâng – Rabindranath Tagore Phong tục thờ cúng tổ tiên của người Việt - Huỳnh Thạch Hà