Gió gọi – Thơ Nguyễn Nhã tiên
11.01.2017
Cải đã hoa vàng em ạ
bao mùa gió bấc qua sông
thổi mãi không thành áo lụa
người đi bỏ tóc lại dòng
Đâu đây quen quen lời cỏ
mơ hồ trí nhớ tôi...sương
nhen nhúm làm sao nên lửa
thì thôi, cọng khói dẫn đường

Vốc đầy bàn tay hoa khói
núi xa cuồn cuộn mây về
chiều nghiêng thả quầng ráng đỏ
tôi còn mấy nỗi sơn khê
Núi xa gởi niềm sâu lắng
đường mây mắt dõi phương tìm
có gì xa bay hoang vắng
ngân một tiếng buồn lặng im !
N.N.T
Có thể bạn quan tâm
Thương nhớ khói lam chiều – Thơ Thư Yên Có một nhiệt đới buồn - Đặng Ngọc HùngĐêm trong rừng quế - Truyện ngắn của Thái Bá LợiTổ quốc là hơi thở cần cho mỗi trái tim - Lương Đình KhoaGiấc ngủ của tôi – Thơ Thanh QuếKhi người khác - Thanh QuếĐóng băng trong thành phố - Nguyễn Thị Anh ĐàoPhong tục thờ cúng tổ tiên của người Việt - Huỳnh Thạch HàKhông phải là cuối cùng – Thơ Bùi Mỹ HồngGió heo may – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào