Đêm miết nhoài ngọn cỏ ngoại ô – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
15.10.2012
Hà Nội mỏng tanh sương
em trôi trong vòng tay anh
yên lặng
đêm miết nhoài ngọn cỏ ngoại ô…
anh và em
ngăn cách bằng nước mắt
mười ngón tay thon và giọt buồn trinh nữ
nụ hôn dài yên lặng sóng Hồ Tây
em và anh
gần nhau bằng khoảng cách
có buổi chiều hò hẹn
Hà Nội ngẩn ngơ xanh…
Em chạm vào chiếc lá đo thời gian bằng nỗi nhớ
Ào ạt cơn khát anh
Xoáy ngược thời gian
những dự định tan vào đêm tiễn biệt
Hà Nội đặt vết son lên cơ thể em
chiều trở gió
đêm lạnh lùng
tiếng thở dài buông vào lòng sâu thẳm
em đã ở trong vòng tay Hà Nội
luyến lưu phút ấy mặn nồng...
Có thể bạn quan tâm
Có nhiều khi…Thơ Lê Huy HạnhHồn biển - Nguyễn Văn TámMột gạch - Thanh QuếCầu quay miền nhớ - Truyện Đinh Quỳnh NhưMiếu thờ trong đời sống làng xã của người Việt - Huỳnh Thạch HàTản mạn mùa thu – Thơ Quốc LongKhoảnh khắc quê nhà – Thơ Ngân VịnhHọc sinh học giỏi môn văn và học sinh có khiếu sáng tác văn chương - Bùi Văn TiếngTác phẩm đạt giải Cuộc thi truyện ngắn và thơ chủ đề “Người đô thị” Viết vội, từ một đêm mưa - Nguyễn Nho Khiêm