Cuối năm về thăm nơi sơ tán cũ

10.01.2024
Bùi Công Minh

Cuối năm về thăm nơi sơ tán cũ

Những con đường mỏng như sợi chỉ

Cheo leo tâm tư

Dốc lại dốc lại dốc chao đảo

Bốn mươi năm hương rừng thơm quấn quýt

Buổi sáng nay về lại

Phú Lương ơi!

 

Bốn mươi năm con đường rộng thêm một con đường

Vẫn quen lối đi nép bên lề kỷ niệm

Áp vào hoa sim, hoa mua

Tựa vào vách đá

Có hơi ấm nào lan tỏa

Ủ trong ruột đất này quen thân

 

Có gì đâu phải hỏi thăm đường

Sau dãy núi mờ xa

Khói vẫn bâng khuâng bếp xưa lẫn trong mái cọ

Giếng đá ong chân đồi vẫn đó

Trong như thời gian

 

Những ống bương vẫn dắt bên vách

Buổi chiều về kín nước

Cúi mặt uống một hơi mát lạnh

Uống cả tuổi thanh xuân qua rồi

 

Em ở lại nơi này từ thuở đôi mươi

Uống mỗi ngày một ngụm tuổi xuân

Sáu mươi năm thành bà lão

Duyên dáng nhình Đa năm nào

Thành vợ liệt sĩ chiến trường B

Trước ngày lên đường để lại giọt máu bào thai

Giờ sum vầy cháu nội.

 

Trang nhật ký ghi những tên xóm Cây Hồng, Cỏ Rôm,  Đồng Ngược

Đêm mit - tinh bãi đất trống chân đồi

Tin chiến thắng về dội vào vách núi

Tiếng hát sinh viên âm âm núi rừng…

Em đã hát những gì tôi vẫn nhớ

Câu hát của một thời nhẫn nại

Một thời vụng dại và đam mê.

 

Phú Lương bỗng thành bến cho hồn neo đậu

Biển đời bao bến cảng đã đi qua

Bao ngọn lửa chài thấp thoáng

Sao ta nhớ bếp lửa nhà sàn

Những gộc củi không bao giờ tắt

Chao ôi bây giờ ta còn gì nơi ấy

Một quả dọc chua khi đói lòng

Một dàn âm thanh ve ran vô tư

Những con đường đất đỏ

Hay một tiếng mõ trâu lốc cốc đồng chiều…

 

B.C.M

Bài viết khác cùng số

Ứng xử độc đáo của Bác Hồ 80 năm trướcNgày Tết vắng tiếng raoChiếc bánh cay vị gừngMùa xuân ngẫm về văn minh và ngụ ngôn của láTết Nguyên Đán - từ cái nhìn của Nguyễn Văn XuânĐà Nẵng những năm Thìn dưới thời Pháp thuộcĐừng đợi đến ngày 30 TếtCampuchia - đi và thấyXuân về trên núiCon tằm bận nhả tơTiếng chim hót bên triền núi xanhMỹ Khê mùa xuânThành phố phía Tây BắcTếtCuối năm lại nhớ rừngSáng chủ nhật uống trà hoa cúcChiều mưa biển Mỹ KhêThơ Nguyễn Đông NhậtVĩnh cửuHồn người xưaThơ ngắnGhé thăm bạn cũVê qua trảng vắngMột nửa tôiCánh đồng thiếu nữTản khúc ngày cuối đôngĐi giữa sương đêmCánh mỏng chao nghiêngÁo carô*Thơ Trần Trúc TâmThời gianBên ướt mẹ nằmGiọng quêThì thầm với cỏNgọn gió quẫy chân mùaMưaMùa lạChùm Haiku mùaXuânMùa xuân trên đồi cây sungTiếng xuânCành xuân biếcVề bên tháng GiêngLúc lòng Nguyên ĐánXuân hạnh phúcĐóa hoa xuânTa là cây cúc nhỏMột nhành xuânNắng tháng GiêngVề Đường LâmĐêm nghiêngĐầu năm đọc lại Hoàng hạc lâuLy rượu chiều cuối nămChiều xuânNắng xuânLạc phố bên sôngCuối năm về thăm nơi sơ tán cũHình tượng con rồng trong văn hóa ViệtNgười dẫn tôi về phía mặt trời mọc *Tìm về thế giới tuổi thơ qua “Bồ Công Anh bay theo gió”Đọc tự truyện Ong rừng của Phan Đức NhạnMột tập ký sự khắc họa vùng đất, văn hóa, con người Đà NẵngẤn tượng đẹp về Triển lãm "Mỹ thuật Đà Nẵng năm 2023"Rồng - Makara trong mỹ thuật ChampaMúa trong văn hóa du lịchSố nhiều và số ít trong lao động nghệ thuậtNhớ Giáo sư Nguyễn Văn Hạnh và Trăm năm thơ đất QuảngĐynh Trầm Ca và nỗi hoài hươngVõ Rồng ở nước ViệtTrầm tư của một người yêu thơMùa xuân, đọc sắc vàng trong thơBóng trời soi ruộng nướcTranh vuiẢnh nghệ thuật "Tổ quốc bên bờ sóng"Xuân Giáp thìn 2024Chuyện vui: Một ngày xuânTình ta mãi mãi mùa xuânĐà Nẵng và em