Cõi riêng nhạc Trịnh – Thơ Võ Duy Hòa
06.09.2018
Phiêu diêu cùng chiếc ghế mây
Một cây đàn với ngất ngây tơ lòng
Dặm trường nếm trải long đong
Vờn theo mây gió ngóng mong bóng hồng
Vẳng lên tiếng vọng hư không
Từ trong cát bụi mênh mông suối đàn
Lặng trong câu hát chứa chan
Còn riêng mãi mãi miên man cõi tình.
V.D.H
Có thể bạn quan tâm
Bên đời một ánh vàng mây - Trần Trình LãmChiều chiều vác nhủi ra đồng - Hoàng Nhật TuyênCó nhiều khi - Lê Huy HạnhVết cắt – Thơ Khánh PhươngSự phẫn nộ của lương tri - Bùi Công MinhTrở về - Thơ Bùi Công MinhNhịp rơi – Thơ Nguyễn Hoàng SaĐêm Đà Nẵng nhìn chớp giật biển xa – Thơ Thanh QuếNghĩ về Phan Tứ - Thơ Bùi Công MinhNẻo đường – Thơ Nguyễn Minh Hùng