Chiều – Thơ Nguyễn Phương Liên
10.09.2017
Em ngồi
nhặt
ánh nắng chiều
Nhạt nhòa
sưởi ấm
bao điều vu vơ
Em ngồi
đếm
mấy vần thơ
Chiều nghiêng
bóng đổ
ngẩn ngơ em ngồi
Cánh diều
chở gió về xuôi
Chiều nao nao nhớ
cái hồi tí teo
Chợ quê
bóng ngả sang chiều
Bờ đê
ngóng mẹ
bao điều nhớ ghi
Vẫn chiều
chẳng khác mọi khi
Mà sao
đôi mắt
hàng mi ướt đầm.
N.P.L
Có thể bạn quan tâm
Nghĩ về Phan Tứ - Thơ Bùi Công MinhGiữa truyền thống và hiện đại - Đỗ Thanh TânGiấc mơ của một gã say - Truyện ngắn Vũ Thị Huyền TrangTri thức dân gian của ngư dân biển Đà Nẵng – Huỳnh Thạch HàNgọn roi và ký ức – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoBệnh dịch và số phận của con người xã hội - Vũ Đức LiêmThơ dâng mẹ – Thơ Nguyễn Hoàng SaPun-ny và chuyến phiêu lưu đến thế giới Con Người – Truyện Huỳnh Phạm Nguyệt Dương.Đường ta đi dài theo đất nước - Nguyễn Thị Thu SươngĐọc thơ bạn giữa rừng – Thơ Nguyễn Văn Tám