Chiều đi - Thơ Ngân Vịnh
03.10.2013
...
Chỗ ta ngồi ngọn đèn đã tắt
không có bóng ta
ta biết tựa vào đâu
hứng giọt sương rơi thoa lên con mắt
..
Chỗ ta ngồi ngọn đèn đã tắt
không có bóng ta
ta biết tựa vào đâu
hứng giọt sương rơi thoa lên con mắt
..
Chiều không ai nuôi ngọn khói
nắng vỡ vụn vẫy gọi người
chiều không hết
chiều không nói
chiều đi
cõi lòng chơi vơi
Chỗ ta ngồi lá trinh nữ ngủ
em hoàng hôn vai gánh, vai gồng
bìm bịp kêu rạ rơm nhóm lửa
mảnh trăng vàng vằng vặc sông
Áo em ngắn có gì mà cổ tích
cứ ở với nong nia
cứ ở với dần sàng
cứ săm soi lược gương bồ kết
cứ bến sông khoảnh khắc đò sang
Chỗ ta ngồi ngọn đèn đã tắt
không có bóng ta
ta biết tựa vào đâu
hứng giọt sương rơi thoa lên con mắt
đời nông sâu
chưa hiểu hết nông sâu.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Chiếc phao cứu sinh – Truyện ngắn Trần Thùy MaiKhoảng lặng...Truyện ngắn của Nguyễn Lê Thùy Trang.Thượng nguồn xứ sở - Thơ Lê Anh DũngBà mụ của búp bê – Truyện ngắn Quế HươngTrương Đăng Dung từ đời sống qua khoa học đến nghệ thuật – Nguyễn Thanh TuấnTiếng lụa – Thơ Lê Anh Dũng Và nàng đã thấy trăng – Truyện ngắn Vũ Thế ThượcẢo Ảnh - Truyện ngắn Lê DạTừ trời rơi xuống - Ngân VịnhBÁI BIỆT VÕ ĐẠI TƯỚNG – Thơ Mai Hữu Phước