Chênh vênh - Thơ TÓC NGUYỆT
27.09.2012
Em bỏ quên đồi cát
vết rong rêu phiêu bồng
em bỏ quên dòng sông
ngậm ngùi nghe gió hát

Em giấu trong hạt cát
chút mặn biển mênh mông
thương vào long đong
dã tràng khô mắt cát
Em giấu vào trùng dương
tình đan từng lớp sóng
đứng bên đời chiếc bóng
ngột ngạt ngày triều lên
Em giấu cả mùa thu
chim ho khan trong lá
ve khản lời mùa hạ
em trốn vào câu ru
Gió thổi về xa khuất
xao xác trái tim buồn
ngầm ẩn sâu xa nhất
vô tình nhen chênh vênh.
T.N
Tạp chí Non Nước số 176
Có thể bạn quan tâm
Ông Trung Làng Mực – Thanh QuếCâu chuyện Đà Nẵng - Thái Bá LợiChín nụ cười - Truyện ngắn của Nguyễn Binh MộtTuổi bốn mươi – Thơ Hoàng HoaHoa cải vàng bay – Thơ Mai Hữu PhướcLục bình - Đinh Lê VũChỉ còn lại mình tôi - Nguyễn Nho KhiêmChấm hỏi lãng quên – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoBài hát về mùa xuân thành phố - Thơ Bùi Công MinhGhi nhận từ một cuộc thi phương án kiến trúc - Bùi Văn Tiếng