Chênh vênh - Thơ TÓC NGUYỆT
27.09.2012
Em bỏ quên đồi cát
vết rong rêu phiêu bồng
em bỏ quên dòng sông
ngậm ngùi nghe gió hát
Em giấu trong hạt cát
chút mặn biển mênh mông
thương vào long đong
dã tràng khô mắt cát
Em giấu vào trùng dương
tình đan từng lớp sóng
đứng bên đời chiếc bóng
ngột ngạt ngày triều lên
Em giấu cả mùa thu
chim ho khan trong lá
ve khản lời mùa hạ
em trốn vào câu ru
Gió thổi về xa khuất
xao xác trái tim buồn
ngầm ẩn sâu xa nhất
vô tình nhen chênh vênh.
T.N
Tạp chí Non Nước số 176
Có thể bạn quan tâm
Người sót lại của rừng cười - Truyện Võ Thị HảoLăng Ông Tân Trà - Huỳnh Thạch HàDáng hạ quê xưa - Đào Quang BắcSự phẫn nộ của lương tri - Bùi Công MinhNghề đan thúng chai ở Đà Nẵng - Nguyễn Ngọc GiaoNhững cánh diều – Thơ Nguyễn Văn TámTín ngưỡng thờ Ngũ Hành ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangTháng Tám – Thơ Lê Huy HạnhLụa – Truyện Trần Văn Giấc mơ của một gã say - Truyện ngắn Vũ Thị Huyền Trang