Biển – Thơ Mai Linh
30.11.2017
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có trăng suông thôi
Và gói thổi
Những nếp nhăn theo sóng bồi hồi
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có núi mờ mờ thôi
Trong mắt ta chìm nghỉm vệt chân trời
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ còn ta với chú dã tràng thôi
Những cái càng bé xíu đang hươ lên quyệt một nét cuối cùng vào nước mắt biển khơi
M.L
Có thể bạn quan tâm
Những lao xao trong gió – Thơ Đinh Thị Như ThúyCái duyên với người miền biển - Trung Trung ĐỉnhThổn thức mùa xuân – Thơ Bùi Mỹ HồngLàng tôi – Thơ Nguyễn Văn Tám Khói hoàng hôn - Truyện ngắn Tống Phú SaTôi - Người Đà Nẵng - Thơ Nguyễn Văn TámVua Thủy Tề là con rể làng tớ - Truyện Trần Đức TiếnTrở lại đoạn kết Truyện Kiều - Nguyễn Minh HùngBờ thực - Thơ Nguyễn Thị Anh Đào Đà Lạt - Thơ Trần Hữu Dũng