Biển – Thơ Mai Linh
30.11.2017
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có trăng suông thôi
Và gói thổi
Những nếp nhăn theo sóng bồi hồi
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có núi mờ mờ thôi
Trong mắt ta chìm nghỉm vệt chân trời
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ còn ta với chú dã tràng thôi
Những cái càng bé xíu đang hươ lên quyệt một nét cuối cùng vào nước mắt biển khơi
M.L
Có thể bạn quan tâm
Mưa trưa – Thơ Nguyễn Hoàng SaÝ nghĩa của những mô-típ trang trí trên đình, miếu ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangTrong khu vườn cỏ dại – Thơ Đinh Thị Như ThúyCon đường tôi qua – Thơ Bùi Mỹ HồngChút nồng nàn đã cạn – Thơ Ngân VịnhPhương tịnh sắc – Thơ Nguyễn Nhã TiênMùa hè của tuổi thơ tôi - Vũ Ngọc GiaoNghĩ về Phan Tứ - Thơ Bùi Công MinhLễ cưới của người Cơtu - Đỗ Thanh TânMù tăm – Truyện Trần Đức Tiến