Ngày trở gió – Thơ Ngân Vịnh
16.09.2016
Biết rằng đời luôn day dứt
câu thơ túng thiếu đi cầm
xương mỏi nhức ngày trở gió
biết rằng yêu là khổ
bao nhiêu phiền toái phát sinh
mà vẫn đi tìm sính lễ

biết rằng thế gian dối trá
thăng trầm, sấp ngửa bàn tay
ở chốn chân trời góc bể
tự tin ta vẫn thế này
biết rằng mười năm lặn lội
trăm năm có lúc đánh rơi
đông chuyển
tây tời
thay đổi
ta không hơn một con người.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Đất nước có nhiều trẻ con – Thơ Thanh QuếGiấc mơ chuông gió – Thơ Bùi Mỹ HồngDòng chữ xăm trên cánh tay-Truyện ngắn của Khôi VũKhát vọng tận hiến trong tranh Duy Ninh - Nguyễn Thị Anh Đào Không đề - Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoHoa ô môi nở xòe từng cánh - Nguyên Chương Nhà thơ LƯU TRÙNG DƯƠNG (1930-2014)Pháo hoa – Thơ Lê Anh DũngTrên máy bay viết cho cháu nội - Bùi Công MinhHoa niên trên trời - Phạm Thị Hải Dương