Ngày trở gió – Thơ Ngân Vịnh
16.09.2016
Biết rằng đời luôn day dứt
câu thơ túng thiếu đi cầm
xương mỏi nhức ngày trở gió
biết rằng yêu là khổ
bao nhiêu phiền toái phát sinh
mà vẫn đi tìm sính lễ
biết rằng thế gian dối trá
thăng trầm, sấp ngửa bàn tay
ở chốn chân trời góc bể
tự tin ta vẫn thế này
biết rằng mười năm lặn lội
trăm năm có lúc đánh rơi
đông chuyển
tây tời
thay đổi
ta không hơn một con người.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Ai xuôi ai ngược ngã ba này…- Huỳnh Viết TưTín ngưỡng thờ Bạch Mã Thái Giám của cư dân Ngũ Hành Sơn - Huỳnh Thạch HàLời tri âm - Mai KhoaKhêu ngọn đèn-Chùm truyện rất ngắn của Võ Anh MinhNgười Mông xuống chợ Sa Pa – Thơ Lê Anh Dũng Bảo tàng Chăm và ký ức tuổi thơ tôi – Bùi Văn TiếngSông Rùng cuối sương - Võ Thị Hạnh Thủy Mùa cỏ hồng trên phố - Tản văn Nguyễn Thị Anh ĐàoNgày xương rồng nở hoa - Thơ Nguyễn HồngĐêm ở Trường Sa – Thơ Hữu Nhượng