Ngày trở gió – Thơ Ngân Vịnh
16.09.2016
Biết rằng đời luôn day dứt
câu thơ túng thiếu đi cầm
xương mỏi nhức ngày trở gió
biết rằng yêu là khổ
bao nhiêu phiền toái phát sinh
mà vẫn đi tìm sính lễ
biết rằng thế gian dối trá
thăng trầm, sấp ngửa bàn tay
ở chốn chân trời góc bể
tự tin ta vẫn thế này
biết rằng mười năm lặn lội
trăm năm có lúc đánh rơi
đông chuyển
tây tời
thay đổi
ta không hơn một con người.
N.V
Có thể bạn quan tâm
GIẢN DỊ - Thơ Bùi Công Minh Sông Hàn bữa ấy! - Võ Văn BaNgụ ngôn một dòng sông – Thơ Nguyễn Nhã TiênCon ngựa về nhất - Truyện ngắn David Herbert Lawrence (Anh)Nhân vật chính của vở kịch - Truyện ngắn Trọng ĐịnhGiọt sương – Thơ Lê Huy HạnhĐối tác - Tạ Ngọc ĐiệpMiền xa – Thơ Trần KhoáiHoàng Sa - Đặng Huy GiangẢo ảnh - Nguyễn Văn Tám