Đánh thức màu trăng cũ
người về
người đã về
từ bên kia đồi nghe âm vang tiếng đời bối rối
bước chân như lá thở chờ sương rụng
chờ run run mỏi mắt cánh chim bay
để hát bài cuối cùng về mùa xuân
đánh thức màu trăng cũ
ai chờ nhau ngàn con sóng
chạm vào bãi vắng
chạm vào tiếng ru của rừng hoang dã
người đã về
gió xoã tóc ngược dòng sương
bay theo con chuồn chuồn nằm nghe ký ức
thời gian chín dấu vân tròn của gỗ
lời khuya chìm khắc vào thiết mộc
lòng nặng vời vợi trăm năm
ám gợi ước mơ trăng sao cuối trời
chia hai nửa trên dấu chim di
không ai dễ có quay đầu
để bỏ lại nơi mình một chấm lửng
bao giờ về lại phố nhỏ
chim chóc đâu còn ríu rít
cho lòng tơ vương ngõ xưa bóng mẹ
buổi người về hoa khế rụng vào vai ai
ngọn khói nào bay qua trên ngấn mắt
ngúi ngùi rồi xa cứ xa
Nhà thơ Hồ Sĩ Bình ở Đà Nẵng
nếu như
nếu không đùa vui với sóng
làm sao biết tình yêu đại dương
nếu em không nhìn thấy mỏ neo
làm sao biết ấp iu nỗi nhớ bãi bờ
nếu không ngủ lại giữa rừng
làm sao em biết
bóng tối không thuộc về chúng ta
nỗi âu lo sâu thẳm rừng già
nếu em không mở cửa
trong khu vườn rực rỡ hoa ngũ sắc
làm sao ta biết
trong veo màu thơ ấu
mỗi một bài thơ tôi viết
chỉ để lấp đầy nỗi tiếc nuối khôn nguôi
nếu em không nhặt bài thơ lên đọc
làm sao biết
một nỗi tiếc nuối khác nơi em
bắt đầu đập cánh bay lên
nếu trong đêm mưa gió nội thành
em cứ ngồi khép cửa
làm sao tôi biết trần gian
có một thiên đàng chìm trong đêm tối.
giấu
giấu yêu thương vào phù dung
hoa chưa kịp cười với nắng
anh cầm lên màu thời gian
trên tay một đóa phai tàn
anh giấu yêu thương vào gió
trôi lạc về trên cây
gió bay thành chiếc lá
trên vai ai một đóa dịu dàng
giấu yêu thương vào cỏ
đêm khuya cỏ đọng thành sương
đưa hai bàn tay giữ lấy
giọt sương kia nở đóa vô thường
bên tranh làng Hồ
Biết tranh Đông Hồ từ khi chưa đến
ngõ nhỏ loanh quanh đã nhận ra rồi
những gà lợn mèo và chuột
mộc mạc dân gian bên mẹ và tôi
gió heo may lấm láp mưa phùn
đám cưới chuột những ngày thơ bé
cũng rộn ràng trẩy hội đón mùa xuân
sông Đuống vắt ngang gió mùa Đông Bắc
tôi qua sông ký ức gặp lại Đông Hồ
gặp dáng mẹ mặc tơi đi chợ Tết
bức tranh xưa toả ấm ngôi nhà
tôi gặp lại Hoàng Cầm bên bến cũ
hồn ở đâu giấy điệp có tơi màu
đắm đuối tình yêu tuổi lên xoan mộng ảo
đêm mơ rót rượu trông tranh chợt nhớ mình.
hoa gạo Vĩnh Phúc
Trút hết xiêm y khoe bừng sắc đỏ
níu nhau cùng buông võng chút môi thơm
khẳng khiu cành mùa vui như khép mở
tháng Ba đi phủ dụ dáng xuân buồn
má Vĩnh Phúc hồng như chuốc rượu
để anh say ngú ngớ mộng màu hoa
khi tỉnh giấc chợt quanh mình lã chã
những cánh hoa rơi rụng giữa la đà
trời trong xanh cũng nghĩ mình thua thiệt
cả mặt hồ thao thiết với hoa kia
anh không nỡ để gọi mùa đi hết
sợ người về ngơ ngẩn bóng cây thưa.
(vanvn.vn)