Thơ Nguyễn Văn Tám
Chiều ba mươi Tết bên sông Hàn
Từng mảng nắng còn vương trên những bức tường phía bên kia sông
Những con thuyền thở nhẹ nép sát vào nhau thẳng tắp
Tôi ngồi nhìn dòng người xuôi ngược
Mặt người nào cũng vội vã đăm chiêu...
Chiều Ba mươi, ngày cuối cùng của năm
Thời gian cạn dần, đất trời giao mùa sang năm mới
Một vệt nắng hanh hao mà cũng vội
Trên vỉa hè, mặt trời bỏ quên?
Tôi nhìn ra phía dòng sông
Sông Hàn chảy vào trong tôi chầm chậm
Hình như có tiếng cựa mình của đất trời nghe xa lắm
Chiều Ba mươi, tôi đứng lặng bên sông Hàn
Đà Nẵng của tôi
Thành phố của tôi vừa nghe đủ tiếng còi tàu
Đám mây ngang qua, bên này mưa bên kia nắng
Ngũ Hành Sơn như bàn tay vươn xa ra phía biển
Tím biếc Hải Vân mây núi chập chùng
Thành phố của tôi gom nắng giữa miền Trung
Mùa Xuân thoảng qua, mùa Hạ ở lại
Có gì vui mà sông Hàn hát mãi
Giấu tận lòng sông bao nỗi vui buồn!
Ơi con sông Hàn
Trời thả lụa giăng ngang thành phố
Biển thở nhẹ, vầng trăng lên hôn ngọn sóng
Ngày mỗi ngày vừa lạ, vừa quen
Những con tàu thiêm thiếp ven sông
Chiếc cầu mới mang tên dòng sông cũ
Những con đường thênh thang lượn vòng ven biển
Những con đường chưa kịp đặt tên
Thành phố của tôi hối hả suốt ngày đêm
Từ lòng đất xục xịch ngoi dần lên những công trình mới
Người xa thân yêu ơi, mỗi lần trở lại
Ngỡ ngàng nhìn phố lạ, phố quen!
Tôi đã đi qua khắp trăm miền
Chỉ có sông Hàn nồng nàn thơm gió biển
Khi mặt trời lăn qua phía bên kia núi
Ngân Hà rơi, vỡ vụn trắng sông Hàn!
Ký ức dòng sông
Lâu lắm rồi trong tôi vẫn nguyên dòng sông Đáy
Trong vắt những kỷ niệm xưa khi bạn bè gặp lại
Sông Đáy chảy ngang qua số phận bạn bè tôi
Tuổi thơ trôi
Sông Đáy chen vào giữa giấc ngủ
Sông Đáy chảy từ đâu tôi không rõ
Giờ địa lý của thầy tôi hiểu lơ mơ ...
Sông qua khu trường tôi nước chảy vật vờ
Khúc cạn, khúc sâu như lòng người có tuổi
Đoạn chảy vòng vèo qua vườn cam, vườn vải
Chiều về, mây tụ đặc cả mặt sông
Mùa Đông chui trong quả nhót, quả hồng
Mùa Thu thả những vầng trăng lên ngọn cây bưởi
Mùa Hạ đi ngang qua vườn ổi
Thơm đến tận bây giờ...
Mai Lĩnh, nằm lơ mơ
Dăm ba quán nghèo treo đầu dốc
Mái đình lên rêu bên sân phơi Hợp tác
Con đê làng, đàn chim sẻ mặc áo màu cỏ may
Chúng tôi lớn lên ở nơi đây
Để lại người thân tận chân trời xa lắc
Nhớ quê Nam không sao ngủ được
Sông Đáy cứ vỗ về trằn trọc đêm đêm
Ơi cái thuở mặc quần đùi áo cổ vuông
Lấy chín bỏ làm mười thiếu bàn tay mẹ vá
Không biết đốt nén hương lên bàn thờ tổ
Đêm giao thừa cứ gõ đũa hát vang
Bây giờ ở đâu, thằng Đốc “móm”, thằng Thanh “khàn”
Thằng Ba “mèo”, Châu “xương”, Thạnh “đồ”, Phụng “nhọt”...
Những cái tên theo suốt một đời trong vắt
Mỗi lần gặp nhau khi hỏi về nhau
Bây giờ ở đâu, ở đâu?
Trong giọng nói mang âm hưởng dòng sông Đáy
Đứa đi chiến trường nửa đường nằm lại
Đứa thành anh hùng, đứa liệt sĩ, tôi làm thơ...
Và chẳng ai có thể ngờ
Con trai sông Đáy lớn lên không đứa nào chịu bỏ cuộc
Với Tổ quốc, muôn đời là Tổ quốc
Đối thoại với Người, chúng tôi nghĩ từng phút, từng giờ
Cám ơn tuổi thơ
Cám ơn rễ cây âm thầm chẳng bao giờ kể công với quả
Những lời thầy cô ngày xưa trên bục giảng
Có ai ngờ Trường Sơn bị vẹt mòn khi chúng tôi ở tuổi hai mươi
Tuổi ba mươi, thành phố treo lưng trời
Tuổi bốn mươi, cả hành tinh nằm trong lòng bàn tay chúng tôi như viên bi lăn bên bờ sông Đáy
Cứ thế, cứ thế chúng tôi thành kẻ mang nợ suốt cuộc đời
Với thầy cô, với Tổ quốc
Buồn
Vui...
Mỗi mùa Hạ lại đẩy ta đi xa hơn
Cái vòm trời thon thon xa ngái
Tại sao, tại sao tất cả những đoàn tàu trên thế giới có đi, có lại
Mà đoàn tàu năm tháng một đi không trở lại bao giờ
Một trời tuổi thơ
Một trời kỷ niệm
Mỗi sáng, tôi nhìn những dấu chân con trẻ ngang qua
Giật mình, thấy mình già trước tuổi
Ơi bài hát ngày xưa bên vườn cam, vườn ổi
Chẳng bao giờ có một thế hệ sông Đáy thứ hai!
Nhớ
Cuối cùng là nỗi nhớ
Nỗi nhớ không sợ thời gian
Đừng nhắc lại chuyện ngày xưa với cái đói cồn cào
Rau tàu bay thay cơm nồng như thuốc bắc
Cơn sốt rừng nhai hết lá cây không đỡ khát
Mạng nhện giăng đầy lòng suối cạn tôi qua
Văng vẳng tiếng mang đang tác phía rừng già
Những thân cây xác xơ vì pháo bầy, pháo chụp
Vầng trăng cháy giữa trời làm ta thao thức
Hành quân xa mắc võng ngủ tràn!
Giật mình dậy thấy bên mình đỏ loét những hố bom
Giật mình dậy thấy mình nằm giữa rừng trơ trụi lá!
Chiến tranh, muôn vàn gian khổ
Nhưng không thể nào quên được nỗi nhớ
Nỗi nhớ cứ theo ta như những chiếc lá rừng
N.V.T
(Nguồn: Các tác phẩm đoạt giải 2001-2021, NXB Đà Nẵng, 2023)