Ở biển – Thơ Thái Nam Anh
05.11.2016
Biển soi vỡ mật trời nhòe mờ
Nung cháy những nỗi niềm đã cũ
Bắt đầu lại từ một lần dang dở
Sóng soài trên bờ cát hôm qua
Biển cần bung vỡ nên biển gầm gào
Vứt trả rác rều cho đất
Không thể nhạt vì không thể khác
Không đánh lừa ai ảo giác rộng dài
Chỉ vì những biên độ đến bạc đầu của sóng
Đẹp như hoàng hôn, đẹp bằng bình minh
Nên biển hỏi
“Có ở đâu ngoài ta, không ta?”
Còn ta hỏi
“Ta vui buồn gì và khác đi bao nhiêu khi ở biển?”
T.N.A
Có thể bạn quan tâm
Giông gió thổi qua làng - Ngân VịnhThôi thì sông cứ chảyThơ Nguyễn Nho Thuỳ DươngVới sông Bồ - Thơ Nguyễn Nhã tiênNhí Đen và chuyện không thể tin - Nguyễn TríKhi người khác - Thanh QuếThành phố, phượng và cát - Thơ Trần Thị Lưu LyTrăng sông Hàn –Thơ của Ngô CangNắng gió quê người - Truyện ngắn Cao Duy Sơn Cầu đá xanh - Nguyễn Kiên