Ở biển – Thơ Thái Nam Anh
05.11.2016
Biển soi vỡ mật trời nhòe mờ
Nung cháy những nỗi niềm đã cũ
Bắt đầu lại từ một lần dang dở
Sóng soài trên bờ cát hôm qua

Biển cần bung vỡ nên biển gầm gào
Vứt trả rác rều cho đất
Không thể nhạt vì không thể khác
Không đánh lừa ai ảo giác rộng dài
Chỉ vì những biên độ đến bạc đầu của sóng
Đẹp như hoàng hôn, đẹp bằng bình minh
Nên biển hỏi
“Có ở đâu ngoài ta, không ta?”
Còn ta hỏi
“Ta vui buồn gì và khác đi bao nhiêu khi ở biển?”
T.N.A
Có thể bạn quan tâm
Tìm lại nửa mình – Thơ Đỗ HướngGiản dị - Thơ Bùi Công MinhGió - Truyện Ý NhiĐể buồn em phương này - Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngMưa tháng tám – Thơ Thy MinhTuyến đường sắt Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài An Vì sao phía chân trời – Truyện ngắn Đình QuangChiếc lông ngỗng trời – Truyện Trần Đức TiếnMÊNH MANG HÒN KẼM ĐÁ DỪNG - Tùy bút Nguyễn Nhã TiênPhotographer - Thơ Đông Phước Hồ