Ngày rộng - Nguyễn Nhã Tiên

19.04.2018

Ngày rộng - Nguyễn Nhã Tiên

                                                                         Nhớ Sơn Tây


Ngày chợt trống không, theo hướng của bàn chân

bước vô thức giẫm bừa lên ngọn gió

ngàn dấu chim bay

ngàn mây trắng xóa

ngàn tiếng nói cười đâu đó một hồi âm

 

Ngàn tóc bay ngàn nón lá mong manh

ngàn con mắt ngàn sương sa mở lối

ngàn vai gầy nhấp nhô ngàn sớm tối

ngàn bếp lửa chiều chống chọi hoàng hôn

 

Ngàn ngàn yêu thương sao ngày trống không

không đến nỗi, không chỗ về em ạ

vẫn những con đường gập ghềnh đất đá

vẫn chiều quen sao ngõ lạ bồn chồn

 

Trời đang thanh minh cỏ biếc nõn trên đồi

sim mua tím

ngàn năm ơi cổ tích

thơ sáo rỗng chừ ngồi nghe cỏ hát

biết đâu chừng từ đất vọng về em.

N.N.T

Bài viết khác cùng số

Sao mình không về Hòa Xuân sớm hơn… - Nguyễn Hải LýVũ công - Bashir Sakhawarz (Afghanistan)Khe trời - Kiều GiangKiên trung - Trầm Nguyên Ý AnhMiền sương trong - Nguyễn Thị Anh Đào“Huyền thoại những cây cầu” - Phạm Thị Hải DươngKý ức thành phố tiếng còi tàu - Trần Trung SángMột Hội An, một lời ru - Ngân VịnhNgày rộng - Nguyễn Nhã TiênGiữa những giới hạn - Nguyễn Hoàng ThọThơ Lê Ái NiệmSau cái tư lự của gió - Hồng Thủy TiênBên thềm chiều - Nguyễn Hoàng SaNiệm - Kim DungNgày thường - Nguyễn Đông NhậtĐàn bà - Trần Trúc TâmThơ Xuân CừThơ Huệ ThiTản mạn về tiếng Quảng - Bùi Văn TiếngDiễn ngôn tính dục trong sáng tạo văn học về đề tài lịch sử Việt Nam đương đại - Nguyễn văn HùngPhan Tứ - hành trình sáng tạo và khát vọng khẳng khiu cuối đời - Trịnh Thị Vân Dung, Phạm Phú PhongThơ và thơ nữ của chúng ta - Hoàng Hương ViệtPhải chăng tiếng Việt đang “thất thủ” trên sân nhà? - Diệp Dân Hùng“Vạt nắng cuối chiều” của Trương Công Mùi - Hoàng LiênNgược dòng - bao nỗi đắng cay -Trịnh Đình Nghi Như tiếng biển đêm: yêu thương, khát vọng và bứt phá - Nguyễn Thị Thúy HồngChọn lựa tình yêu như một cách giải thoát - Tần Hoài Dạ VũThơ nữ Đà Nẵng, một tập hợp đa thanh - Huỳnh Văn HoaHành trình đến với thơ hay - Bùi Văn TiếngNSNA Thân Nguyên: Nghệ thuật là lưu giữ khoảnh khắc “cựa mình” của nhân vật - Huỳnh Thạch Hà