Một mình ô cửa phố-Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
27.06.2013
Ngồi với chiều rơi
Ô cửa phố
Nhịp thời gian lỡ
Không anh
Không gian lặng im
Nỗi buồn riết lại
Chực vỡ
Tim nghẹn đắng
Chiều sắc không, không sắc?
Đắng ngọt giọt buồn ở lại
Không anh
Áp lên ngực mình
Đôi bàn tay lêu nghêu ngày tháng
Trái tim chuyên chở
Chuyến tàu không ga
Hai con đường song song
Không điểm nào gấp-nối
Em nông nổi
Buồn, vui, cười, khóc, một mình
Chiều bức tím
Những cơn lạnh cuối mùa
Tháng ba nâu
Chắp lại khoảng cách
Sáng mai trời hừng đông ngún nắng
Chiều mai vẫn một mình ngồi ngắm
Đường cô đơn
Muốn đập vỡ bức tường ngăn cách anh
Bàn tay run run thân phận
Muốn khóc ướt buổi chiều
Trời hanh nắng xiên mây
Ru ký ức ngủ
Em không còn
Buổi sáng nào bình yên xa thẳm
Trong góc nhớ đời mình
Nơi thắc thỏm mắt anh?
Có thể bạn quan tâm
Người mang tên dòng sông - Thanh Quế Văn hoá, nhìn từ góc độ phát triển thành phố - Lê Hồng NhuậnBên cạnh con nước – Truyện ngắn của Đặng Ngọc Việt AnhHầu chuyện cụ Khổng Tử - Thơ Nguyễn Văn Támđơn giản chỉ là người bên cạnh - thơ Lê Vĩnh TàiNhớ hội đua ghe trên sông Thu Bồn - Huỳnh Viết TưTrường ca: “Ngụ ngôn của người đãng trí” (trích) – Ngô KhaHoa rau muống - Truyện ngắn Lương Hoàng HạcTuyến đường sắt Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài An Những giấc mơ nối liền - Truyện ngắn Lê Thị Thúy Ái