Chỉ còn lại mình tôi - Nguyễn Nho Khiêm
03.10.2019
Chỉ còn lại mình tôi
với mùa đông
mây trắng
và căn nhà lạnh lẽo.
Sau hai năm chung sống
đôi bàn tay không che nhau ấm
em đã ra đi.
Chỉ còn lại mình tôi
với kỷ niệm
này đây đôi dép cũ của em
chiếc áo sờn vai nằm yên trên móc
này đây chiếc gối em nằm
này đây sợi tóc còn hằn trên gương...
Chỉ còn lại mình tôi
với - tất - cả - em.
Có thể bạn quan tâm
Dấu chân - Thơ Nguyễn Minh HùngChợ chiều – Thơ Nguyễn Văn TámTiếng tiêu người câm - Diệu PhúcChiếc phao cứu sinh – Truyện ngắn Trần Thùy MaiĐưa con về hội chợ quê – Thơ Lê Anh DũngDăm ba hạnh phúc ngắn – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoMột đời lặng lẽ - Nguyễn Hoàng SaĐừng về làng em nữa!Tuổi bốn mươi – Thơ Hoàng HoaGiấc mơ băng ngang – Thơ Hà Duy Phương