Ấm Nồng - Thơ của Đỗ Thị Thanh Bình
09.01.2012
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông

Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Có thể bạn quan tâm
Hình tượng lợn trong các nền văn hóa - Ngọc GiaoNơi bầy chim không bay qua - Yến LinhĐêm ấm áp - Truyện ngắn Hồ Việt Khuê Nào, chúng ta bắt đầu nhé! – Truyện ngắn Trần Nhã Thụy“Đạp xe khi trời gió” - Outhine BounyavongChúa Rừng nổi giận – Truyện Hồng ChiếnNghĩ về Phan Tứ - Thơ Bùi Công MinhCây ốc đảo quán VănLỡ chuyến đò chiều – Thơ Tú AnhĐóng băng trong thành phố - Nguyễn Thị Anh Đào