Vẫn rất cần một sự im lặng để nghĩ về nhau
Tranh của họa sĩ Nguyễn Quang Thiều
Hố bom mọc sen
ao sen, súng gọi cánh chuồn về hong nắng
có làm nguội sức nóng hố bom xưa
rung rinh ngấn nước
soi mình lộn ngược
người nghe lòng đất trăm năm chưa rõ thật
mã hóa cổ tự
ngược dòng
nắng chang chang
chói lóa
ao sen súng vẫn rung rinh
ai vô tình đi qua
ai ngẩng mặt làm dáng
ai ngồi soi ngày cũ
ai vẽ mặt hố bom
nét nguệch ngoạc bầm đỏ những mùa hoa
Mắt gió
không còn gợn nhẹ lay sóng mềm
chút hương đưa xao xuyến giữa mắt người
gió bên trời lồng lộn nghiến nơi qua
gió buồn chi mà động
gió hờn gì mà nóng
gió ầm ào đổ đống
mẹ ngóng chuyến khơi xa
chị vời trông anh nhắn
mùa này hoa biên giới
gió rát mặt em ơi!
gió tìm những cánh rừng
ổ chim non giãy chết
chú kiến vàng sa cành cụt
bụi mù đất lún chân
nước về đầy sân
anh lần giở trang sách
chữ ngả màu vàng thương
nhớ quạt mo thằng Bờm
anh cười trong cơn ho
gió phương Đông con ham chơi trò công chúa
vạt áo bào hoàng tử mắc kẹt giữa ụ rơm
cha gọi hoài con sáo
cánh diều sợ gió chẳng buồn bay
thương bài ca ngân nga
‘người ta là hoa đất’
t.h.i.ề.u
chiều nay mưa không vơi
bất chợt đọc thơ thiều
người trằn trọc vết thương
NGƯỜI
hình như đêm qua
ngày mới
và bây giờ
lửa vẫn thức
gọi
những người đàn bà trút bầu tâm sự muôn đời, khát vọng bên sông
từng hốc mắt chờ nhau cũ càng
ông soi lại đáy ngày qua
câu thơ bật khóc
[có khi chẳng vì đâu…]
chuẩn bị nghi lễ cho THƠ bằng cách khắc nét vẽ lên thân tộc: bà, cha, mẹ…
cả sân thóc phơi đầy ký ức, nơi cô gà, chú chó gọi bình minh
ký thác lòng mình vào ngày mới, biết đâu nụ hôn đâu đó có trở về…
vắt lòng qua sông Đáy, sông Hồng nghe Thăng Long trở mình cùng thời đại
mặc người đi kẻ về
chẳng bận lòng
trang thơ xông ướp hương vị đất đai châu thổ gọi mùa màng dâng trời đất
chiều nay mưa không vơi
có người vuốt ria bên cửa sổ ngắm hoa mưa
rồi khẽ khóc và gọi cố nhân
thăm thẳm trùng phùng
bất tận chia lìa
mà vẫn yêu như thể chưa từng
lửa gọi nhau về
thơ ủ men nồng
nẻo thương
uống cạn dòng vẫn chưa đi hết đời nhau
Chúng ta nói về sự im lặng
im lặng tiếng quẫy sóng
im lặng những lao xao thông ngàn
im lặng bên những chiếc cầu hơn trăm tuổi đánh võng mùa đong gió
khóe mắt nào đã khô lâu
trước vong linh rất cần sự im lặng hơn những lời chúc tụng và kể về mình với họ
phảng phất khói nhang
tiếng kèn trỗi / lạy
ai cùng ai
bàn phím đêm qua liệt và máy tính chỏng trơ cùng quầng gió sơn cùng thủy tận
anh bạn loay hoay tìm giấy và viết
gió. đêm. trắng. lọc. anh thức lại buổi đầu của tập tành văn tự
quên những ồn ào dưới xuôi
im lặng trước ngọn lau trắng
nhớ chuyện chú bé chơi trò cỡi trâu đánh giặc
cọc nhọn thủng tầng mây
những gợn nước. bắn. bằn. bặt…
chúng ta bày trò lửa trại và hát xuyên đêm
rừng trúc khua cong trăng ngỡ Nguyễn Trãi viết cáo
bạn gục đầu chạy vào phòng và khóc
câu hát dở dang đêm biên giới thật sâu
vẫn rất cần một sự im lặng để nghĩ về nhau.
Ai cũng là tuổi hai mươi
Những giấc mơ chín đỏ khi ngày vừa khép
những đóa hồng rực rỡ giữa lòng chiều
chị bán từng giấc mộng tinh sương the thắt
không còn bông hồng nào trên giỏ xe
không còn hương nào quanh cánh mũi
chị đi trong vội vã giọt mồ hôi quấn phố
Phía bên kia đường có chàng trai trẻ chân không vững
chìa xấp vé số – rao bán cả niềm tin
đi hết ngày cùng những con số đánh võng ngân nga
niềm tin đổi lấy ngóng chờ qua nhiều trạng thái
dòng người vội tìm lại mình kịp trước khi trời tối
chàng trai trẻ im nghe từng con số tuột trôi
Ai nỡ lấy cắp giấc mơ dửng dưng trước niềm tin kiêu hãnh
đêm qua máy bay xẹt ngang biển
để lại lõm khói đen xì
mắt giương lên lòng dũng mãnh
hãy bay lên những giấc mơ
hãy bay lên “thiên thư”
Những đôi mắt diều hâu, cú vọ cứ lăm le rốn biển
viên cát ta se tròn âm thầm sáng đêm đêm
ta đứng đây cùng sóng
ta vững đây cùng trời
ta trụ đây cùng đất
cùng nhịp hát đồng bào cật ruột tim ta
chiều nay ta đi qua cùng những giấc mơ
chị bông hồng, chàng trai vé xố, chú thương binh, viên bi cát sáng
ta nghe tuổi mình đang réo gọi sức hai mươi!
(vanvn.vn)