Nghĩ về Phan Tứ - Thơ Bùi Công Minh
Ông đối diện với tử thần
Thách đố và ngạo nghễ
Bản thảo nghìn trang, đơn thuốc cũng nghìn trang
Những đơn thuốc tẻ nhạt và đơn điệu
Bản thảo nghìn trang sự sống tinh ròng.
Ông từ thành phố đến với những cánh rừng
Lại từ những cánh rừng trở về thành phố
Cuộc đời ông trải dài trên bán đảo
Thời gian đo từng bước chân.
Một dải rừng Lào, một doi cát Bình Sơn
Một lối mòn giao liên, một con sông ngày lũ
Một bà má nơi xóm nghèo những ngày đen tối
Mắt ông in bao dấu ấn cuộc đời.
Ông chấp nhận những nỗi đau cơ thể
Những gan những tuỵ những khớp xương
Để chạy đua với thời gian
Hoàn thiện nghìn trang bản thảo
Càng long đong trước số phận mong manh
Càng bám vào trang giấy
Và viết
Và viết.
Mẫn và Tôi*, Mẫn và chúng ta
Tất cả chúng tôi đều cùng thời với Mẫn
Chiến tranh qua đây, những con đường máu đẫm
Những bắp chân giao liên sáng trong rừng vắng
Đạp trên những lối mòn
Chúng tôi đi, miên man thời gian miên man năm tháng
Ngỡ những bước chân này lên tận các vì sao.
Giờ này chúng tôi quây quần bên nhau
Bên những bản thảo chưa hoàn chỉnh
Mỗi người lại tiếp tục những dòng vụng về
Trang nhật ký của ông còn đó
Như một lời dặn dò
Như một lời ký thác
Như một lời thúc giục
Hãy sống tận đáy cuộc đời này
Viết
Và viết.
8.2011
B.C.M
(*) Tên một tiểu thuyết của nhà văn Phan Tứ