LỠ
01.04.2011
Lỡ gánh chiều vào sông
nên cuốn quýt phương trời
lỡ thả một tiếng rơi
khấy dòng sông yên ả
một lần lỡ qua cầu
nên đánh rơi chiếc bóng
lỡ gánh đầy tiếng vọng
từ vách núi xa xăm
ngày lỡ nên trăm năm
lặng thầm câu muối mặn
mặt đất không bằng phẳng
để gập ghềnh bước chân
lỡ một lần phân vân
nên dòng trôi mải miết
gió gào nên cạn kiệt
để bóng mòn hoàng hôn
em đâu thưở còn son
để dùng dằng da diết
gió lùa phên tha thiết
hỏi chiều có phôi pha?
mặt đất thì cách xa
bầu trời thăm thẳm quá
lại ngắm mình rất lạ
nên lỡ thuyền sông trôi
MAI THANH VINH
Bài viết khác cùng số
QUÊ NGOẠINhững tiếng nổ cuối cùng KHI CUỘC SỐNG VƯỢT XA MƠ ƯỚCCHIẾC HẦM BÍ MẬT CỦA TÔICÓ THỂ NÀO ANH CHẲNG NGHĨ ĐẾN EMSÓNGCÂY THẬP TỰNGÀY VỘILỠHUYỀN THOẠIQUÊ NGƯỜIHOA SENĐÀ NẴNG-TUỔI MƯỜI BẢYTHÔNG ĐIỆP TRỐNG ĐỒNG !ĐẾM TUỔIGỞI VỀ PHƯƠNG BẮCThơ Hà Nguyên DũngBÊN MƯA CHIỀU CALICHÚT TÌNH ĐÃ CŨGIẤC MƠ HẠT THÓCHậu duệ Hoàng Diệu - Chuyện giờ mới kể...Thơ như là sự bất ngờHAI BÀI THƠ CỦA CHÚA NGUYỄN PHÚC CHU VÀ Ý TƯỞNG TẠO THÊM ĐIỂM ĐẾN CHO DU KHÁCH Ở ĐÀ NẴNGNHÀ THƠ ĐOÀN TÁ VÀ PHÚ KHÊ THI TẬPTừ mùa xuân đến mùa xuânCảm nghĩ về “Phố cổ êm đềm”của tác giả Nguyễn Phước TươngÁM ẢNH CÒN LẠIHOÀNG MINH NHÂN- CÂY BÚT CỦA NHIỀU THỂ LOẠINhững mùa hoa cải vàngNgày xuân đi kiếm mìLỐI RA NÀO CHO CỬ NHÂN NGỮ VĂN?