CHIẾC HẦM BÍ MẬT CỦA TÔI
01.04.2011
Chiếc hầm bí mật của tôi
Những ngày trứng nước vành nôi đất lành
Đâu rồi một mảnh trời xanh?
Nhìn qua kẽ nhỏ thấy cành tre con
Chẳng đi trên nẻo đường mòn
Vẫn nghe những bước chân son trên đường.
Mấy năm bám đất quê hương
Đinh ninh vẫn có vừng dương trên đầu
Rễ cây từng giọt nước rơi
Thấy mình đang uống ánh trời bao la
Đầu cành mai có ra hoa
Chắc rằng nở thắm lòng ta dưới này
Ta nghe trâu gọi luống cày
Có con chim én liệng bay lưng trời.
Mùa đông chiếc lá dương rơi
Phải chăng Xuân đến sáng ngời mắt em
Những người đồng chí không tên
Miếng cơm, manh áo…ngày đêm tận tình.
Giữ hầm…mẹ đã hy sinh
Từng tia máu nhuộm bình minh chân trời.
Điện Hòa, 1962 THU BỒN
Bài viết khác cùng số
QUÊ NGOẠINhững tiếng nổ cuối cùng KHI CUỘC SỐNG VƯỢT XA MƠ ƯỚCCHIẾC HẦM BÍ MẬT CỦA TÔICÓ THỂ NÀO ANH CHẲNG NGHĨ ĐẾN EMSÓNGCÂY THẬP TỰNGÀY VỘILỠHUYỀN THOẠIQUÊ NGƯỜIHOA SENĐÀ NẴNG-TUỔI MƯỜI BẢYTHÔNG ĐIỆP TRỐNG ĐỒNG !ĐẾM TUỔIGỞI VỀ PHƯƠNG BẮCThơ Hà Nguyên DũngBÊN MƯA CHIỀU CALICHÚT TÌNH ĐÃ CŨGIẤC MƠ HẠT THÓCHậu duệ Hoàng Diệu - Chuyện giờ mới kể...Thơ như là sự bất ngờHAI BÀI THƠ CỦA CHÚA NGUYỄN PHÚC CHU VÀ Ý TƯỞNG TẠO THÊM ĐIỂM ĐẾN CHO DU KHÁCH Ở ĐÀ NẴNGNHÀ THƠ ĐOÀN TÁ VÀ PHÚ KHÊ THI TẬPTừ mùa xuân đến mùa xuânCảm nghĩ về “Phố cổ êm đềm”của tác giả Nguyễn Phước TươngÁM ẢNH CÒN LẠIHOÀNG MINH NHÂN- CÂY BÚT CỦA NHIỀU THỂ LOẠINhững mùa hoa cải vàngNgày xuân đi kiếm mìLỐI RA NÀO CHO CỬ NHÂN NGỮ VĂN?