Lòng chưa cạn đêm sâu - Nguyễn Ngọc Hạnh
29.08.2018
Ngõ hẹp dần
lối mòn cũng nhỏ dần
mòn như cái cối xay trầu của bà tôi
mòn như con đường làng
mỗi ngày mẹ tôi ra sông giặt áo
mòn ánh trăng khuya
cong vút lưỡi liềm
rơi xuống
chạm ngõ nhà em
Tôi đã mòn
và đời thôi đã hẹp
lối nhỏ dần nhỏ dần
lấp khuất
ngày thì xa mờ mịt
chỉ lòng tôi chưa cạn đêm sâu
Ngõ vắng rồi
giờ biết về đâu
khi em mở lòng em, ngọn gió
khi tôi khép hồn tôi, ngọn cỏ
phía xa mờ
trăng đã tàn đêm
Đã mòn rồi
vét cạn gì thêm
câu thơ cũng hẹp dần
lối nhỏ
phút giây này mấy ai cạn tỏ
ai người bầu bạn tri âm
Khi em chạm tới nỗi buồn
mới hay đời chiều đã cạn...
N.N.H
Bài viết khác cùng số
Mỳ Quảng - hương vị quê nhà - Tường HuyVăn học, nghệ thuật Việt Nam - những bài học lớn(*) - Hữu Thỉnh70 năm văn học, nghệ thuật cách mạng thành phố Đà Nẵng (1948-2018) - Bùi Văn TiếngTìm lại dấu xưa - Trần Trung SángLão Đen - Đỗ Nhựt ThưNhà có bông Vạn Thọ - Mang Viên LongTản văn Trần Nguyên HạnhRơi ngược thời gian - Jason Helmandollar (Võ Hoàng Minh dịch)Về quê - Quốc LongThơ Trịnh Văn NhânTiếng tắc kè nơi ngôi mộ cha tôi - Thái Bảo - Dương ĐỳnhThơ Đinh Thị Như ThúyLòng chưa cạn đêm sâu - Nguyễn Ngọc HạnhBóng mẹ - Nguyễn Hoàng ThọThơ Nguyễn Nhã TiênNgọn gió sắc không - Tăng Tấn TàiPhi Vận tướng quân Nguyễn Phục trong tín ngưỡng của cư dân Đà Nẵng - Đinh Thị TrangNhật ký Lưu Quang Vũ - Một góc nhìn nghệ sĩ - Bùi Việt ThắngSự ám ảnh về cái chết trong cuộc đời và sáng tác của Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ - Phạm Ngọc HiềnThanh Quế - người đi “vé đứng” trên chuyến tàu văn xuôi - Đặng Thị Ngọc Phượng, Phạm Phú PhongHình tượng nhân vật Chúa Tiên Nguyễn Hoàng trong tiểu thuyết Minh sư của Thái Bá Lợi - Hồ Sỹ Bình