Gánh buồn đổ sông
10.06.2009
Gánh buồn tôi gánh đổ sông
Gánh vui đem trải trên đồng trăng treo
Thời gian như thể mái chèo
Con thuyền chở nặng tình yêu
cuối trời
Người đi qua những bến đời
Sông sâu bờ lở
bồi hồi
gọi tên
Người về ngày nhớ đêm quên
Tựa thềm sương
gối niềm riêng
đầu nguồn
Mùa xa
Chiều níu trăng suông
Người ơi, tôi gánh nỗi buồn đổ sông.
TRẦN TRÚC TÂM
Bài viết khác cùng số
Những mẩu chuyện về Bác HồÂm vang Trường SơnƠi cô gái Trường SơnMặt trời bay điBến VạcQuần áo làng HiệpTưởngNgười bác sĩ ấyAi là tôiDưới trăng cùng KazikTìm…EmNhớ quêMột thoáng yêuThổn thứcHoài niệmÚp mặtHỏi một dòng sôngTháng năm quê BácMột miền ký ứcBạn cũCon đườngHạt mưaGánh buồn đổ sôngĐọc “Dòng Sông Thơ” của Trương Quang SinhCầu vồng cõng những cơn mưaChuyện một người lính khố đỏẤn tượng họa sĩ ENZO MAYOKý ức thời gian: Khắc khoải những âm giai hoài niệmNhân kỉ niệm lần thứ 20 ngày mất của nhà thơ Thế Lữ (3-6-1989 _ 3-6-2009)Biểu tượng của hoa trong ca daoPhan Thanh với hoạt động nghị trườngKỶ NIỆM 70 NĂM NGÀY MẤT NHÀ YÊU NƯỚC PHAN THANH (1939 - 2009)Cấu trúc song hành và liên tưởng trong bài thơ Mộ (Chiều tối) của Hồ Chí Minh