Truyện ngắn: Son môi

15.10.2021
Đinh Ngọc Tâm
Nghe nói hồi đầu thế kỷ 20 son môi đỏ là biểu tượng của liên minh phái đẹp đấu tranh vì nữ quyền. Chị Hai tôi không biết điều đó. Chị thậm chí không biết nữ quyền là gì. Chị chỉ đơn giản không biết màu son nào khác ngoài màu son đỏ.

Truyện ngắn: Son môi

5 năm trước, tôi có dịp đi Milan công tác. Tôi hỏi chị Hai thích quà gì. Chị nghĩ ngợi hồi lâu rồi bảo mua cho chị một cây son đỏ. Lúc vào tiệm mỹ phẩm, tôi choáng váng vì bảng màu đa dạng của quá nhiều loại son.

Có những màu rất nhã nhặn như hồng phấn hay cam đất, cũng có những màu nổi loạn như tím than, xanh cải úa, đỏ mận hay đen tuyền. Tôi hỏi lại chị Hai thích son màu gì. Chị vẫn nói mua cho chị một cây son đỏ. Vậy là tôi mua cho chị Hai một cây son màu đỏ classic.

Chị Hai tôi không trang điểm bao giờ. Lần đầu tiên tôi thấy chị dùng son đỏ là trong lễ vu quy của chính mình. Chỉ một lớp son mà trông chị lạ quá, như thể một ai khác. Nhìn đôi môi đỏ của chị, tôi vừa buồn vừa thương. Từ dạo đó, tôi hay để ý đến màu son của tụi con gái.

Đàn ông hầu như chẳng ai phân biệt được màu son anh đào khác màu hồng dâu thế nào. Tôi không thuộc số đàn ông đó. Tôi biết Chi có rất nhiều son. Họp cổ đông lớn, Chi đánh son màu đỏ nhung, trông nàng tự tin đầy quyền lực.

Gặp khách ký hợp đồng, nàng đánh son màu hồng gạch, trông nàng thật lịch lãm. Phỏng vấn ứng viên mới, nàng đánh son màu lavender, trông nàng thật duyên dáng. Đi tiệc đêm, nàng đánh son màu ánh tím, trông nàng quyến rũ bội phần. Nếu không trang điểm, có lẽ Chi thấy như ra đường mà trần truồng như nhộng.

Về tuổi tác, Chi bằng tuổi tôi. Về học vấn, chúng tôi cùng tốt nghiệp một trường. Về năng lực, Chi vượt tôi mọi mặt. Về vị trí, Chi là cấp trên của tôi. Tôi ngồi đối diện Chi, cách một mét rưỡi, chếch bốn lăm độ, ngăn cách bởi màn hình máy tính. Đó là chỗ lý tưởng cho một kẻ nhìn trộm âm thầm.

Chi không chỉ đẹp. Nàng có hào quang của những nữ thần tự nắm giữ vận mệnh đời mình. Như thể đứng trên đỉnh Olympus, nàng thông minh và đầy tham vọng. Tôi thích nhìn Chi làm việc. Sự tập trung của nàng như có ma lực.

Lúc căng thẳng nhất nàng hơi nhíu mày, môi dưới bặm môi trên mà không làm trôi lớp son tô cẩn thận. Với tôi, Chi không đơn thuần là một đồng nghiệp. Nhưng tôi cũng không bao giờ có can đảm vượt qua khoảng cách một mét rưỡi an toàn. Chi đã có chồng. Có tin đồn cuộc hôn nhân đang gặp nhiều sóng gió.

Có lẽ tôi sẽ được yên bình mãi mãi từ khoảng cách một mét rưỡi chếch bốn lăm độ của kẻ nhìn trộm âm thầm, nếu dịch COVID không bất ngờ ập đến. Công ty vẫn hoạt động bình thường nhưng khoảng cách giữa các bàn làm việc giãn rộng hơn và tất cả đeo khẩu trang trong suốt giờ làm việc.

Tôi không còn được nhìn thấy bảng màu son Chi thay đổi mỗi ngày, không còn thấy Chi bặm môi dưới lên môi trên mà không làm trôi lớp son tô cẩn thận. Lớp khẩu trang u ám khiến nàng nhạt nhòa giữa những nữ đồng nghiệp khác. Dẫu nữ thần mất hào quang, chiếc khẩu trang không ngăn tôi thôi nhìn trộm. Nó chỉ khiến tôi tơ tưởng nàng theo nghĩa khác.

Nghe nói ở các xứ thuộc vịnh Ba Tư, bên dưới lớp Niqab che kín người là những cô gái tuyệt đẹp diện trang phục đắt đỏ của những nhà mốt Tây Âu hàng đầu và có lẽ cũng thoa lên môi những loại son hạng nhất.

Tôi đoán Chi vẫn trang điểm, vẫn đánh son dù có đeo khẩu trang cả ngày. Chi từng nói đẹp là cho chính mình, không phải cho ai khác. Và tôi bắt đầu tưởng tượng bên dưới lớp khẩu trang kia hôm nay Chi đánh son màu gì, sắc mặt nàng ra sao.

Trí tưởng tượng dần dẫn tôi đi xa hơn. Tôi bắt đầu mơ về Chi trong cuộc sống bên ngoài công sở, nàng đánh son gì khi tưới cây, khi vào bếp, trong phòng ngủ?

Và rồi dịch bệnh vẫn không tha cho kẻ tơ tưởng vô hại. Văn phòng tạm đóng cửa. Mọi người làm việc ở nhà. Tôi lại nhìn thấy Chi không đeo khẩu trang, rạng rỡ và nổi bật trên màn hình máy tính giữa những nữ đồng nghiệp nhợt nhạt cũng xuất hiện qua họp trực tuyến.

Tôi không nhìn rõ Chi đánh son màu gì, nhưng tôi biết nàng vẫn trang điểm cẩn thận như thể nhà cũng là công sở.

Tôi dò xét khung cảnh sau lưng Chi, tò mò về đời sống riêng của nàng. Nàng có một phòng làm việc riêng với sàn lát gỗ, trần thạch cao sơn màu kem, tường dán giấy hoa văn li ti, một tủ sách, kệ rượu và một cửa sổ lớn nhìn ra sân vườn phía sau xanh mướt.

Những cuộc họp trực tuyến hàng tuần diễn ra đều đặn. Mọi người bắt đầu quen với việc nhìn nhau qua màn hình. Không gian riêng của Chi chỉ có thế. Tôi chẳng thể dò xét gì nhiều hơn.

Một ngày, khi Chi đang thuyết trình hăng say qua màn hình thì cánh cửa sau lưng nàng bất ngờ mở ra. Một đứa bé chập chững bước vào rồi òa khóc. Lần đầu tiên tôi thấy Chi hoảng hốt. Nàng vội vàng xin lỗi, tắt màn hình và xin phép thoát ra.

Chi tắt màn hình mà quên không tắt mic. Tiếng đứa bé khóc. Tiếng cãi vã của hai người lớn càng lúc càng gay gắt kết thúc bằng những từ ngữ thóa mạ nặng nề. Tiếng loảng xoảng rơi vỡ. Rồi im lặng hoàn toàn. Tất cả đều nghe rõ.

Hôm sau, những cuộc họp trực tuyến lại diễn ra bình thường. Ai nấy vờ như chưa từng nghe thấy gì. Từ hôm đó, tôi bỗng thôi tương tư. Khi nữ thần xuống núi, đỉnh Olympus chỉ còn là ngọn đồi hoang vắng. Tôi biết không chỉ chính tôi mà cả thế nhân sẽ đổi thay ít nhiều khi cơn tai ương này qua đi...

Rồi đôi lúc nghĩ đến Chi, tôi tự hỏi vì sao nàng chưa từng đánh son màu đỏ classic?

(tuoitre.vn)