Cổ tích biến tấu và cuộc chơi kinh dị chưa trọn vẹn

17.10.2024
Phúc Lâm
Bước ra từ câu chuyện cổ tích quen thuộc Tấm Cám, bộ phim Cám mang đến phiên bản kinh dị hoàn toàn mới, đặt trọng tâm vào sự thù hận, giao kèo với ác quỷ, và nghi thức hiến tế. Dù gây ấn tượng với phần tạo hình nhân vật và phục trang công phu, phim lại để lộ nhiều yếu điểm trong kịch bản và cách triển khai mạch truyện, khiến khán giả vừa tò mò vừa hụt hẫng. Liệu sự sáng tạo này có đủ để ghi dấu ấn trong dòng phim kinh dị Việt?

Cổ tích biến tấu và cuộc chơi kinh dị chưa trọn vẹn

Phục trang trong phim cũng rất được chăm chút.

Kinh dị từ cổ tích: Một hướng đi táo bạo

Phim Cám của đạo diễn Trần Hữu Tấn đánh dấu nỗ lực biến tấu câu chuyện cổ tích Tấm Cám thành tác phẩm kinh dị mang đậm màu sắc u ám. Bộ phim khơi dậy không khí ma quái thông qua những nghi thức hiến tế trinh nữ, giao kèo với ác quỷ, và hành trình “hắc hóa” đầy đáng sợ của nhân vật Cám. Các cảnh quay tăm tối cùng hình ảnh sinh vật quỷ dị và tiếng thì thầm rợn người “Vì sao con khóc?” đã tạo nên những ấn tượng mạnh mẽ, mang lại trải nghiệm mới lạ cho khán giả.

Trong phim, nhân vật Cám dần biến đổi từ cô gái yếu đuối, bị gia đình và xã hội ruồng bỏ, trở thành một sinh vật mang trong mình nỗi hận thù sâu sắc. Những hành động báo thù man rợ, như lột da mặt đối thủ, không chỉ khiến Cám trở thành kẻ phản diện mà còn làm nổi bật sự thao túng của ác quỷ đối với linh hồn cô.

Sáng tạo nhưng chưa đủ chiều sâu

Dù có nhiều nỗ lực sáng tạo, kịch bản của Cám lại thiếu sự chặt chẽ và mạch lạc. Phim vừa giữ lại một số yếu tố quen thuộc từ cổ tích, như tình cảm giữa Tấm và Cám, vừa tạo thêm nhiều tình tiết mới như giao kèo với ác quỷ và nghi thức hiến tế trinh nữ. Cám không còn chỉ là nhân vật phản diện đơn thuần mà được khắc họa với động cơ phức tạp, thể hiện rõ sự chuyển biến từ nạn nhân thành kẻ báo thù.

Tuy nhiên, nhiều khán giả cho rằng bộ phim đã bỏ lỡ cơ hội sáng tạo bằng cách không khai thác sâu hơn khả năng biến Tấm thành phản diện, một hướng đi có thể mang lại bất ngờ và hấp dẫn hơn. Nhịp phim cũng gặp vấn đề thiếu nhất quán, nhiều tình tiết được lướt qua nhanh chóng, trong khi những cảnh không quan trọng lại bị kéo dài, gây cảm giác lê thê, kết thúc phim khiến khán giả hụt hẫng.

Thay vì sử dụng jumpscare – kỹ thuật hù dọa đột ngột thường thấy trong phim kinh dị, Cám chọn khai thác nỗi sợ thông qua body horror (kinh dị thể xác). Cảnh Cám lột da mặt đối thủ để báo thù là một trong những chi tiết gây ấn tượng mạnh, nhưng việc lạm dụng hình ảnh ghê rợn và máu me khiến phim trở nên nặng nề. Điều này tạo ra khác biệt so với phim kinh dị thông thường, là nỗ lực mới lạ trong điện ảnh Việt nhưng cũng khiến phim không dành cho tất cả khán giả.

Hiệu ứng và âm thanh chưa đạt kỳ vọng khán giả

Phim cũng gặp hạn chế trong việc phối hợp giữa hình ảnh và âm thanh. Nhiều phân đoạn quan trọng thiếu sự phối hợp chặt chẽ giữa hình ảnh và âm thanh, khiến bầu không khí đáng lẽ phải rùng rợn lại trở nên nhạt nhòa. Nhiều đoạn lời thoại không khớp khẩu hình, các cảnh lồng tiếng còn thiếu tự nhiên, các hiệu ứng âm thanh chưa đủ sức tạo ra bầu không khí rùng rợn cần thiết. Điểm yếu này khiến khán giả khó cảm thấy đồng cảm với các nhân vật và làm giảm trải nghiệm tổng thể.

Hiệu ứng hình ảnh (VFX) trong phim, dù được đầu tư, vẫn để lộ nhiều nhược điểm. Cảnh lễ hội đèn trời – một chi tiết được kỳ vọng mang lại không khí ma mị – lại lộ rõ sự thiếu chân thực, khiến khán giả khó cảm nhận được vẻ huyền bí mà đạo diễn muốn truyền tải.

Âm thanh cũng là một điểm yếu đáng tiếc. Nhiều cảnh thiếu sự phối hợp nhịp nhàng giữa hình ảnh và âm thanh, khiến các phân đoạn vốn được kỳ vọng rùng rợn trở nên nhạt nhòa. Việc lồng tiếng nhân vật còn thiếu tự nhiên, làm giảm độ chân thực của lời thoại.

Điểm sáng của phim

Bất chấp những hạn chế về kịch bản và kỹ xảo, diễn xuất của Lâm Thanh Mỹ trong vai Cám là điểm sáng lớn của phim. Cô đã thể hiện thành công sự chuyển biến tâm lý từ một cô gái yếu đuối thành sinh vật đầy thù hận. Những ánh mắt sắc lạnh, nụ cười nham hiểm và từng cử chỉ tinh tế của nhân vật Cám đều để lại ấn tượng sâu đậm với khán giả. Tuy nhiên, các vai phụ như Bờm hay Thái tử lại thiếu chiều sâu và sức nặng, khiến câu chuyện trở nên rời rạc và kém hấp dẫn.

Phần tạo hình là điểm mạnh nổi bật của Cám. Các nhân vật như Bạch Lão – ác quỷ ba mắt, bốn tay, hay Cám với khuôn mặt lệch lạc, da sần sùi đều được thể hiện tỉ mỉ. Để phục vụ vai diễn, Lâm Thanh Mỹ đã phải hóa trang mất hai giờ mỗi ngày với các mặt nạ được đúc riêng theo khuôn mặt. Tổng cộng, ê-kíp đã đầu tư gần một tỷ đồng cho 19 mặt nạ khác nhau, nhấn mạnh sự tỉ mỉ và đầu tư vào khâu thiết kế hình ảnh.

Ngoài ra, phục trang cũng rất được chăm chút. Các bộ mãng bào, áo Nhật bình được thực hiện với sự hợp tác của thương hiệu Việt phục Hoa Niên. Từng họa tiết trên trang phục đều được thêu tay tinh xảo, giúp khắc họa thân phận và địa vị của nhân vật trong bối cảnh triều Nguyễn, góp phần làm tăng tính chân thực và thẩm mỹ cho phim.

Thú vị nhưng chưa thật sự thuyết phục

“Cám” là một bước đi táo bạo trong việc làm mới câu chuyện cổ tích Việt Nam, nhưng sự táo bạo đó chưa đủ để mang lại thành công trọn vẹn. Dù phần tạo hình và diễn xuất có nhiều điểm đáng khen, phim lại vướng vào lỗi kịch bản thiếu chặt chẽ và cách triển khai còn nhiều vấn đề.

Nếu Cám được phát triển sâu hơn về nội dung và xử lý tốt hơn các yếu tố âm thanh, kỹ xảo, đây có thể trở thành tác phẩm đáng nhớ trong dòng phim kinh dị Việt. Nhưng với hiện trạng hiện tại, bộ phim vẫn chỉ dừng lại ở mức một thử nghiệm thú vị nhưng chưa thật sự thuyết phục.

(baovannghe.vn)