Vỏ kén
06.08.2025

Dọc ngang quanh tôi đường khâu của mẹ
Hạt cúc đơm bằng đôi mắt cha
Màu của đất, hoa văn liếp phên nhà
Tôi mặc lời ru bốn mùa lam lũ
Tả lót cuộn tôi hình hài máu đỏ
Võng ngô đồng dệt lời ru của gió
Giấc em thơ tìm về vú sữa
Tiếng gà trưa như cổ tích vọng về
Sợi nhân gian đường kim múi chỉ
Dòng sông quê sinh những cây cầu
Bến tri ân tìm người dệt lụa
Áo thời gian nắng gió còn nhau
Những nong tằm tắm mát ca dao
Vườn dâu xanh trăng sao ảo diệu
Vải cứ thơm trên người vĩnh cữu
Vỏ kén trú mình nóng lạnh nhân gian.
V.L
Bài viết khác cùng số
Những bức thư không người gửiỞ Đà Nẵng“Cờ Việt Nam oanh liệt gió mừng bay!”TanhNhững đóa hoa cúcHồn rồng thức tỉnhThiên hạ Đệ nhất hùng quanLão gác làngQuê là nơi tim vẫn gọi tênVỏ kénCó những người đàn bà làng biểnĐà Nẵng thành phố bên bờ sóngTình quêThơ My TiênThơ Nguyễn Kim HuyChu Vương Miện và thơ về xứ QuảngTiếng văn từ phía “bạn nguồn”Nhạc sĩ Nguyễn Duy Khoái - Hành trình sáng tạo và yêu đờiMẹ lạy về phía đảo (Đọc bài thơ Tia sáng của nhà thơ Nguyễn Nho Khiêm)Nội lực của phu chữ Nguyễn Ngọc Thiện qua Năng lượng chữ và bút lựcBiển và emPháo hoa Đà NẵngTranh đoạt giải Trại sáng tác văn học, mỹ thuật thiếu nhi 2025Đoản khúc Biển