Thơ Trần Trình Lãm

07.12.2024

Thơ Trần Trình Lãm

Mộng du

thể những cánh buồm xa kia chỉ là

                               giấc mộng

trôi trong chiều cánh chim di

lạc mất lời cầu hôn của biển

mặt đất hững hờ những bước chân

                       lác đác mòn

 

thể ai đó nhìn vào thinh không nghe

             hạt mưa rơi tay trần thánh thót

thể ai đó nhìn vào đêm đen nghe

               giấc trở mình thảng thốt

thể ai đó nhìn vào mùa thu trên tóc bay

                                      bàng hoàng đổ

 

nhưng ta nhìn vào ta lạc mất tiếng cười

thể em không hề hay biết cuối đêm qua

 

ta một mình cất bước về con phố hàng ngàn

                           người đi không chờ nhau

giữa bộn bề âm thanh và sương tan nỗi nhớ

đếm vài dòng ưu kết lại chuỗi cườm bão tố

chực chờ nơi lồng ngực được trang sức

                bằng nỗi buồn cổ lụy thiên thu


vỡ
òa những ánh trăng màu mùa đông rớt

                                vào mắt người dưng

ta nông nổi như chú Cuội quên mình

                                              chân đất

 

vỡ òa những nhịp tim bàn tay tìm kiếm

                                     cõi tình siêu thực

ta vội vàng băng qua miền đá sỏi

                             cuối đường không mặt trời

 

thể trong những âm thanh hỗn độn

                           của tàn thức chơi vơi

câu thơ hiện về như một vệt khói buổi sáng

                  ta ngồi giọt phê đen thức tỉnh

qua đêm dài mộng du.

 

Lõa thể

 vầng trăng lõa thể

bên trời

còn tôi lõa thể trong lời thơ

say

 

ai đem lõa thể vòng tay

để tôi trần trụi

giữa ngày nông sâu

 

sóng xô lõa thể bạc đầu

tình xa lõa thể giọt sầu

dối gian

 

em còn lõa thể hồng nhan

tôi còn lõa thể đôi bàn tay

khô.

T.T.L

Bài viết khác cùng số

Ký ức trường xưa trên đất BắcChuyển đổi số với văn hóa dân gian Đà NẵngRa Trường Sa nhớ Hoàng SaHấp dẫn Quảng ĐàAnh - Người Chiến sĩSáng tác ca khúc - Thế mạnh của Hội Âm nhạc Đà NẵngNhiếp ảnh Đà Nẵng trong sự chuyển mình của công nghệ sốTừ Liên hoan phim Châu Á Đà Nẵng - Nghĩ về một thành phố điện ảnhĐịnh hướng phát triển múa đương đại thành phố Đà NẵngVăn học, Nghệ thuật Đà Nẵng - Thành tựu và triển vọngĐam mêBóng ngả chân trờiNgười đọc sáchBiển và ngườiNhững mảnh trăng hao khuyếtLên Tà Lang nghe kể chuyện cây Tà VạtĐà Nẵng thức giấcTruyền thuyết về một ngọn núiThơ Đỗ Ngọc HanhCó một Hà Nội của chúng mìnhThơ Trần Trình LãmTrò chuyện cùng hoa dạiThơ Trương Thị Bách MỵThơ Long VânThơ Nguyễn Đức DũngThơ Thanh Dương HồngĐất nước tôi mang hình núiThơ Vạn LộcThơ Trác MộcThơ Nguyễn Minh HùngThơ Huỳnh TrâmThơ Thy NguyênThơ Tăng Tấn TàiTình phù saThơ Lương Cẩm QuyênSáng đứng đầu sông cho gió bayChiếc gối lá đinh lăngThơ Bùi Công MinhThơ Nguyễn Văn TámThơ Trần Văn ThọThơ Nguyễn Hoàng ThọNgười Đà Nẵng với thi pháp học hiện đạiTạp chí Non Nước - Cùng nhịp đập cuộc sống hôm nayMột số quan điểm cách mạng, tiến bộ của Nguyễn Đình Thi trên lĩnh sáng tác Văn học và Nghệ thuậtTạo nguồn văn nghệ sĩ trẻ cho văn học nghệ thuật Đà NẵngKiến trúc cũ trong đô thị hiện đại: Hạn chế hay cơ hộiVề miền biên viễn cùng Trần Ngọc ĐứcTrên lá sâu vẽ bùa - thái độ sống đầy trách nhiệmMưa phố cổ dâng nhớ thương*Đọc văn học là đọc văn hóaCon người mong manh trong Người ăn chayThế giới nghệ thuật thơ Đinh Thị Như ThúyMỹ thuật Đà Nẵng - Xu thế phát triển và hội nhậpĐiện ảnh - Nhịp cầu vàng phát triển Đà NẵngThiếu nữĐường ra chợSoi BóngChiều bên bến cảngTừ trái tim đến trái timTrong sươngBiển vẫn hát bài ca bất tửƯớc mơ Việt NamLá rơiĐà Nẵng gợi thương gợi nhớ