Thơ Đoàn Minh Châu
Căn nhà của tôi
Căn nhà của tôi bằng vôi vữa và gạch đỏ
nơi tôi tự do tư duy giữa những vị thầy cổ đại
nơi tôi tự do bày biện thân thể mình, đẹp như từng
ngóc ngách cuộc sống
tất cả những điều phê phán trách móc, bằng lời nói hay
bằng lặng im
tôi để bên ngoài cánh cổng
cả sự lãng quên
căn nhà của tôi, duy nhất trong thành phố này
duy nhất như tôi, đầy đủ muộn phiền niềm vui khóc cười
trọn vẹn điều hay điều dở
mỗi mùa đông, những mảng tường bở ra từng mảnh vữa
mỗi mùa hè, những con gián chui sạch xuống cống trốn
hơi nóng
tôi bỡn cợt với con nhện mang bầu, tròn và mịn bóng
thán phục đàn kiến kiên trì chuyển mồi từ bếp ra tận
ngoài ngõ
căn nhà tôi yêu như tình nhân
nơi tôi lột sạch mọi mặt nạ khi bước chân vào cửa
nơi tôi tự do và cô độc
Người đàn bà mơ
người đàn bà mơ giấc mơ mùa đông
khi hè đang gay gắt nắng
người đàn bà mơ mình là giọt nước
chảy lăn theo suối sông
cũng rụt rè
ngóng về gió về mây về biển rộng
người đàn bà liếm giọt nước của mình
nghe vị mặn của ký ức
thấm vào cơ thể
người đàn bà mơ mình đang mơ
trong giấc mơ của giấc mơ
không còn thấy bóng mình đâu cả
trong giấc mơ của giấc mơ mùa đông nào đó
có giọt nước xanh
tan vào bầu trời nhẹ bỗng...
người đàn bà mơ suốt đời không muốn dậy...
Đ.M.C